NHƯ KHÚC TÌNH CA (10)
Tác giả: Thạch Anh
Ngày , công nghệ phát triển như bây giờ nên chuyện mổ nội soi, việc loại bỏ ruột thừa cũng ngoại lệ.
Tôi khẽ mỉm , cố giấu sự hoang mang trong lòng.
“Tạm biệt chị. Em còn việc làm.”
Nói , bước thẳng về phòng của Tiến Đạt mà thèm quan tâm tới vẻ mặt khó chịu của .
Vừa thấy , Tiến Đạt nhoẻn miệng :
“Anh sắp hoá đá . Đói xỉu.”
Miệng thì kêu nhưng việc đầu tiên làm là đưa hộp cháo tới mặt .
“Phải khoẻ thì mới sức chăm ốm chứ. Anh thể tự ăn cháo .”
Dứt lời, Tiến Đạt xúc một thìa cháo lớn ăn một cách ngon lành.
Thấy chần chừ, tò mò hỏi:
“Có chuyện gì mà nhóc con nuốt trôi thế?”
Tôi giấu nên thành thật kể gặp Như Nguyệt đường .
“Em… em đúng là một vết sẹo như chị . Nếu Như Nguyệt thì cũng rõ nguyên nhân đúng ạ?”
Tiến Đạt lặng trong giây lát. Có lẽ ngờ tới sẽ ngày hỏi về vấn đề .
“Là do mổ ruột thừa.”
Tôi gật gù:
“Mẹ em cũng . Chắc hẳn chị gái em suy nghĩ đây mà. Mặc kệ. Dù em cũng ăn no .”
Thấy tâm trạng khá hơn nhiều, Tiến Đạt mỉm .
“Ăn xong đó ngủ một giấc . Anh đây .”
Tôi vội xua tay:
“Làm gì kiểu đó chứ. Anh là bệnh nhân mà.”
Tiến Đạt tủm tỉm :
“Vậy chung .”
Thấy giãy nảy lên, mặt ỉu xìu:
“Anh cũng lo cho cái tay của lắm. Lỡ như em đè lên nó thì xác định luôn… Chắc chắn hai tháng lành nổi.”
Tôi nhịn , lớn:
“Ai đè lên chứ?”
lúc , tiểu tứ đẩy cửa xông :
“Cửa khoá…”
Nói xong, tiếp lời:
“Em tới xem thế nào. Hay chị dâu cứ về . Em thức đêm quen…”
Còn hết câu tiểu tứ ai ném cho cái sắc như d.a.o cau. Tiểu tứ vội vàng vơ lấy chiếc đàn violin chuồn thẳng.
Tiến Đạt giải thích:
“Anh thể để tiểu tứ phá đám như . Mãi mới cơ hội ở cùng cả đêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhu-khuc-tinh-ca/chuong-10.html.]
Tôi thành tiếng, vội vàng thu dọn chiến trường bắt nghỉ ngơi giường còn chiếm lấy chiếc ghế gỗ trong phòng.
Những ngày đó, cơ hội trông bạn trai cả đêm như hôm nữa. Tiểu tam và tiểu tứ giúp đỡ trai vì Tiến Đạt bắt học tập chăm chỉ để đạt kết quả nhất trong buổi bảo vệ luận văn.
Ngày tiễn lên đường, nhẹ nhàng :
“Em đến đó cố gắng giữ gìn sức khoẻ. Anh cần thu xếp công việc khi tới chỗ em.”
Tôi nhoẻn miệng . Nói là buồn là dối nhưng chúng sẽ tạm xa hai tháng khi chuyển tới làm việc ở gần điểm trường của .
…
“Cô Hạ Linh… cô ăn quả mâm xôi ?”
Tôi ngạc nhiên khi thấy những quả mọng màu đỏ mắt trong tay mấy cô bé dân tộc thiểu .
“Quả ăn ?”
Bé Hà tươi , đặt một quả mâm xôi tay .
“Cô ăn thử .”
Tôi mỉm , lời cảm ơn bé Hà từ từ cho quả mâm xôi miệng. Ngay khi thứ quả chua chua ngọt ngọt tan trong miệng, kí ức của bỗng ùa về.
Ngày hôm đó, vì hái quả mâm xôi mà lỡ hẹn với Tiến Đạt. Thì Như Nguyệt dối. Tôi nhớ lời bác sĩ với của khi cả hai tưởng ngủ say.
Chẳng từ lúc nào nước mắt trào . Tôi tin Tiến Đạt, tin tình cảm dành cho là thật lòng nhưng cưới một gần như còn khả năng làm giống liệu rằng hạnh phúc.
Tôi tạm biệt đám trẻ về phòng thu dọn hành lý. Còn vài ngày nữa là Tiến Đạt tới nơi . Tôi thực sự đối mặt với .
Tôi về nhà một chuyến, bản sáng suốt hơn khi ở bên gia đình.
Chỉ điều, mang hành lý tới cổng khu nhà của giáo viên thì thiếu chút nữa va Tiến Đạt.
Thấy , ngạc nhiên hỏi:
“Cô giáo định mà tay xách nách mang như ? Lẽ nào nhớ quá nên về Hà Nội mấy ngày?”
Nói xong, những quả mâm xôi đặt cẩn thận trong hộp nhựa. Khoé mắt đỏ dần lên.
“Hạ Linh… mâm xôi thật ngon đúng ?”
Tôi khẽ gật đầu. Lẽ rời sớm hơn nhưng hiểu còn tới chỗ mà đám trẻ chỉ cho để hái những trái cây chín mọng .
“Anh Đạt… em nhớ . Em cũng vì em vết sẹo như … em nghĩ chúng cần chuyện.”
Tôi mấy quả mâm xôi chín mọng tiếp lời:
“Lần em hái quả cho . Lần hình như cũng …”
Tiến Đạt nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của . Anh đặt tay một cuốn sổ bìa da cũ.
“Em .”
Mắt nhoè dần khi thấy những dòng nhật ký của Tiến Đạt từ lúc chuyển về quê sống cùng bà. Trong mỗi câu chuyện đều nhắc tới một cô bé mà yêu mến và gặp mặt mỗi ngày.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều. Mỗi chúng nếu thể tìm thấy một nửa mà yêu thương là điều may mắn .”
Tôi nhẹ nhàng tựa vai .
“Cảm ơn …”
Tiến Đạt lấy tay điểm nhẹ trán :
“Đồ ngốc, cảm ơn là mới đúng. Cảm ơn vì em đồng ý gả cho .”
Tôi nhoẻn miệng , vòng tay qua cổ kiễng chân, nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn.
Có lẽ Tiến Đạt đúng. Tình yêu giống như bản nhạc với những thanh âm trầm, bổng đan xen. Chỉ khi dũng cảm, dám nắm tay nửa để đương đầu với khó khăn, thử thách mới thể tới bến bờ hạnh phúc.
Dù phía còn nhiều chông gai nhưng chắc chắn sẽ bao giờ buông tay, cùng nên bản tình ca ngọt ngào nhất.