Nhẹ Nhàng Dỗ Dành Nhóc Mít Ướt Ngốc Nghếch - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-08-12 13:14:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Nghiêm : “Tôi kiểm tra cả hai bệnh viện mà thiếu phu nhân từng khám . Thiếu phu nhân ban đầu đúng là gãy xương, đó ngày tháo nẹp là do chính Viện trưởng Mục đích tháo.”

Lại là đàn ông họ Mục đó.

Bạc Dực Hàn sắc mặt trầm xuống: “Đi điều tra thêm nhà họ Nguyễn, tra bộ những chuyện xảy với Nguyễn Điềm Điềm từ nhỏ ở nhà họ Nguyễn.”

Anh thích bí mật.

Đặc biệt là khi Nguyễn Điềm Điềm, một cô nhóc kỳ lạ như ở bên cạnh , thể đề phòng thêm một chút.

Lý Nghiêm đáp "" xong, cuộc chuyện của họ kết thúc.

Đặt điện thoại xuống, Bạc Dực Hàn trở về phòng, về phía phòng tắm, vặn thấy tiếng nước chảy ào ào.

Tuy nhiên…

Một tiếng .

Bạc Dực Hàn ngước mắt đồng hồ, trong lòng chút do dự, dậy đến cạnh cửa phòng tắm, gõ gõ cửa: “Nguyễn Điềm Điềm?”

Không tiếng đáp .

Anh bỏ cuộc, gõ thêm mấy cái.

, vẫn tiếng trả lời.

“Nguyễn Điềm Điềm, cô c.h.ế.t ở trong đó ?” Anh vặn tay nắm cửa, cô nhóc đề phòng ghê, khóa trái cửa .

Bạc Dực Hàn gõ cửa.

Nguyễn Điềm Điềm vốn đang lau thì hồn, hắng giọng: “Đại thúc, em, em ở đây, đừng lo.”

Người đàn ông vốn định đạp cửa lập tức dừng , lạnh giọng : “Tôi quan tâm cô, chỉ là cô tắm lâu quá , c.h.ế.t ở trong đó còn dọn xác.”

Nguyễn Điềm Điềm thấy lời , lén thè lưỡi.

Đại thúc chuyện lúc nào cũng đáng ghét như , may mà cô cũng sớm quen .

Cô chỉ đang chờ đuôi cá của biến mất và khôi phục .

Cho nên tốn nhiều thời gian.

Cô mở cửa, khoác chiếc áo choàng tắm dày cộm bước , Bạc Dực Hàn tựa đầu giường, tùy ý lật xem tạp chí.

Dường như, thật sự chỉ tiện miệng hỏi cô sống c.h.ế.t thế nào thôi.

Nguyễn Điềm Điềm nắm một góc áo choàng tắm của , khẽ : “Đại thúc?”

Người đàn ông để ý đến cô.

Nguyễn Điềm Điềm thầm nghĩ, xem tắm lâu quá, đại thúc xót tiền điện, tiền nước, tiền ga của nhà ?

Cô bĩu môi, rảo bước nhỏ chuẩn sofa xuống, đột nhiên thấy một tiếng "tách" trầm đục, Bạc Dực Hàn mạnh mẽ gập quyển tạp chí trong tay .

Cũng khiến Nguyễn Điềm Điềm thấy khó hiểu.

Anh đột nhiên hỏi: “Tại tắm lâu ?”

Nguyễn Điềm Điềm "ơ" một tiếng, vẻ mặt y như rằng.

Xem , đại thúc thật sự là xót tiền nước, tiền điện, tiền ga của mà…

“Em bao giờ dùng bồn tắm lớn như , vui quá trời, nên em chơi một lúc, chỉ thổi bong bóng thôi .”

Cô yếu ớt giải thích, dùng đôi mắt to tròn long lanh ngây thơ vô tội của chằm chằm , chớp chớp.

thường như là đang dối.

Bạc Dực Hàn cũng hiểu rõ cô đến , nhưng đối mặt với vẻ mặt chớp chớp mắt của cô, lòng vẫn kìm mà mềm đôi chút.

Bạc Dực Hàn nhíu mày: “Thật ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nhe-nhang-do-danh-nhoc-mit-uot-ngoc-nghech/chuong-37.html.]

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Nguyễn Điềm Điềm liên tục gật đầu, ý là sự thật.

Đại thúc chắc đa nghi lắm nhỉ?

Người đàn ông hỏi thêm, xuống nghỉ ngơi.

Nguyễn Điềm Điềm bĩu đôi môi đỏ mọng, lén lút , thấy hình như thật sự định ngủ ở đây, cô chút bực bội.

Co ro sofa vẽ vòng tròn nguyền rủa đại thúc.

Đại thúc chỉ bắt nạt cô, chiếm đoạt giường lớn của cô, huhuhu.

Nửa đêm.

Bạc Dực Hàn vẫn đột nhiên tỉnh giấc.

Trong phòng tối om, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của Nguyễn Điềm Điềm, nhẹ nhẹ, như vương vấn trong phòng.

Trong căn phòng vốn yên tĩnh, tiếng thở của cô còn chút đáng yêu.

Bạc Dực Hàn trằn trọc, nhất thời ngủ .

Anh về phía cô.

Trong bóng tối, thấy dáng ngủ phần khoa trương của cô.

Tay chân nhỏ xíu đều để lộ ngoài, cái miệng nhỏ cứ chép chép, chẳng chút dáng ngủ nào cả.

Anh thầm nghĩ: Cái dáng ngủ của con nhóc , ngày mai coi chừng cảm lạnh cho xem!

Vừa nghĩ xong, tấm chăn đắp Nguyễn Điềm Điềm trượt xuống.

Người đàn ông hừ lạnh.

Bảo dậy đắp chăn cho cô, đời nào!

Thế nhưng, mười phút

Anh vẫn nhịn , dậy đắp chăn cho cô.

Cái động tác làm xong, cô nhóc đá bay một góc chăn, khiến đàn ông mà tức sôi máu.

Anh dứt khoát cuộn Nguyễn Điềm Điềm thành một con sâu lông.

--- "Dỗ Dành Cô Nhóc Ngốc Nghếch Mềm Mại Thích Khóc" Chương 30 ---

Sau khi trói chặt cả tay lẫn chân cô, thấy cô bực bội giãy giụa, cạnh sofa khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Xem cô còn làm mà làm loạn nữa.

Sáng hôm , Nguyễn Điềm Điềm tỉnh dậy thì phát hiện cử động .

Cô mở mắt, thấy chăn bọc kín mít, giống như một con sâu lông to.

Cô "ê" một tiếng.

Tối qua lạnh lắm ? Sao cô tự cuộn thành cái bộ dạng ?

Nguyễn Điềm Điềm khó khăn lắm mới lăn xuống khỏi tấm chăn đang bọc , kết quả là lăn thẳng xuống sàn nhà.

“Ôi chao!”

Cô ngã đau điếng.

Đứng dậy, quanh.

Đại thúc ở đây!!!

Khi Nguyễn Điềm Điềm nhận Bạc Dực Hàn trong phòng, mặt cô dần hiện lên nụ , cô chạy đến cửa sổ xuống bãi đậu xe, xe của Bạc Dực Hàn cũng !!!

Tốt quá , đại thúc cút , tối nay chiếc giường lớn sẽ thuộc về cô .

Loading...