“Được , , để quản gia Lý thúc dẫn cháu lên lầu, ông nội chuẩn đặc biệt cho hai đứa phòng tân hôn.”
Nguyễn Điềm Điềm mỉm ngọt ngào với ông nội, theo quản gia lên lầu.
Vào đến cái gọi là phòng tân hôn, cô căn phòng đỏ chói mắt làm cho giật .
Bài trí đỏ rực, chút giống phòng tân hôn của các gia đình giàu thời cổ đại.
Bốn phía tường dán đầy chữ “Song Hỷ” lớn, gối và chăn giường cũng màu đỏ thẫm, chính giữa còn thêu chữ “Song Hỷ” bằng vàng, rải đầy táo đỏ, lạc, nhãn.
Nguyễn Điềm Điềm cảnh tượng , chỉ thấy… khóe miệng co giật.
Đây chắc là, phong cách mà lớn tuổi thích chăng?
Quản gia tủm tỉm với Nguyễn Điềm Điềm: “Thiếu phu nhân, đây là lão gia tử bảo bài trí, lão gia tử thích, cô cũng hài lòng chứ?”
Ặc…
Nguyễn Điềm Điềm nhếch môi nở nụ lịch sự: “Hài… hài lòng.”
“Hài lòng là , hài lòng là . Chúc Thiếu phu nhân và Thiếu gia sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc, xin phép .”
Vừa định , Lý thúc nhớ điều gì đó, lấy hai bộ đồ ngủ đôi cho cô, cả đồ lót cũng là đồ đôi…
“Cái cũng là lão gia tử dặn chuẩn , Thiếu phu nhân tắm nghỉ ngơi chút .”
Nguyễn Điềm Điềm khóe miệng co giật nhận lấy: “Cảm…”
Một chữ còn hết, thấy Lý thúc lon ton chạy mất dạng.
Vẫn còn thấy ông lớn tiếng với lão gia tử: “Lão gia tử, quá , Thiếu phu nhân đặc biệt thích quà mà ngài chuẩn , cô mừng phát điên lên .”
Nguyễn Điềm Điềm khóe miệng co giật.
Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cô rơi xuống phòng tắm, cô hít sâu một , như thể lấy hết dũng khí.
Cô một bí mật, cũng là bí mật của nhà họ Nguyễn.
Đôi chân cô dám chạm nước, một khi chạm nước sẽ biến thành đuôi cá, mỗi khi gặp nước và hóa thành đuôi cá sẽ đau đớn như ngàn vạn lưỡi d.a.o rạch nát.
Chỉ dựa thuốc mà nhà họ Nguyễn cấp cho, cô mới thể giảm đau, mới thể thuận lợi dậy từ trong nước.
Trước đây cô , nhà họ Nguyễn nhặt về thực chỉ là một vật thí nghiệm.
Nhà họ Nguyễn lén lút dùng cô làm thí nghiệm, tập đoàn công nghệ sinh học Nguyễn Thị của họ đang nghiên cứu một loại thuốc kỳ lạ, đó là chế tạo giao nhân giả. Nếu thí nghiệm thành công, đó sẽ là sản phẩm bùng nổ mang lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Nguyễn.
Mà cô chính là vật thí nghiệm bi thảm đó.
Chỉ điều họ luôn nghĩ cô là một sản phẩm thất bại, vì mỗi khi cô đau đớn lúc gặp nước, cô đều tự đ.â.m một nhát, để ngăn cho biến thành đuôi cá, chỉ để họ thấy vảy cá mọc chân.
Chính vì , họ mới đẩy cô , lẽ là định từ bỏ cô, vật thí nghiệm thất bại .
cô thế vẫn đủ.
Đây mới là khởi đầu của cô.
Từ nay về , cô sẽ khiến nhà họ Nguyễn vạn kiếp bất phục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nhe-nhang-do-danh-nhoc-mit-uot-ngoc-nghech/chuong-3.html.]
Cô như lấy hết dũng khí cầm đồ ngủ phòng tắm, từ từ mở nước nóng.
--- 'Nhẹ Nhàng Dỗ Dành Nhóc Mít Ướt Ngốc Nghếch' Chương 3 ---
Nước ấm đổ xuống, chân cô bắt đầu nóng ran, từ từ truyền đến cảm giác đau nhói như vạn lưỡi d.a.o cứa qua.
lúc , bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng “cạch”.
Ngay đó thấy làm : “Thiếu gia về ạ, Thiếu phu nhân đang tắm trong phòng tân hôn, ngài cùng ?”
Nguyễn Điềm Điềm vành mắt đỏ hoe, vì đau mà đỏ, thấy giọng , trong lòng thầm kêu xong !
Chương 4: Tiếng gào long trời lở đất của Nguyễn Điềm Điềm
Nếu lúc khác thấy, chẳng cô sẽ tiêu đời ?
Huống hồ đó là chồng mới cưới đăng ký kết hôn với cô, thấy cô chẳng sẽ như thấy một con quái vật ?
Nguyễn Điềm Điềm đôi chân hóa thành đuôi cá của , thực sự luống cuống chỉ rơi nước mắt.
So với nỗi đau, cảnh tượng mắt mới khiến cô hoảng sợ.
Bể tắm nhanh chóng nhuộm đầy máu.
Chỉ khi khỏi nước và đảm bảo chạm giọt nước nào nữa, đuôi cá mới biến mất, nhưng nỗi đau vẫn sẽ kéo dài thêm hơn mười phút.
Lúc , cửa phòng vệ sinh gõ.
“Nguyễn Điềm Điềm.” Giọng trầm thấp lạnh lẽo của đàn ông truyền qua cánh cửa kính mờ, từ tính và dễ .
Nguyễn Điềm Điềm khụt khịt mũi, cố nén tiếng , miễn cưỡng hỏi: “Làm… làm gì?”
Giọng cô nghẹn ngào, khàn đặc, còn mang theo giọng mũi.
Bạc Dực Hàn bên ngoài cửa cũng .
“Tắm xong ?”
Nguyễn Điềm Điềm cắn môi, trong lòng thầm mắng, tắm xong liên quan quái gì đến chứ!
Nếu đàn ông cũng vệ sinh, cũng tắm, cả Bạc gia lớn như , lẽ nào phòng vệ sinh nào khác cho ?
Cứ tranh một phòng vệ sinh với cô ?
Cô nghiến răng nghiến lợi, vành mắt đỏ hoe, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
Ban đầu là vì buồn…
Đột nhiên, cô phát hiện hình như thật lớn thể giảm bớt cơn đau?
Cô chớp chớp mắt, nước mắt như những hạt châu đứt dây lã chã rơi xuống.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thì … còn thể như .
Trước đây cô từng phát hiện, mỗi ấn bồn nước, cô chỉ nhịn, thậm chí còn tự rạch một nhát, cố gắng chịu đựng nỗi đau.
Cô sẽ để những ác quỷ nhà họ Nguyễn đạt mục đích.
Bây giờ…