Nguyễn Điềm Điềm như một cục bông xương, mềm mại bám chặt lấy , chỉ , ánh mắt mơ mơ màng màng của cô lướt qua đôi mắt lạnh lẽo của , sống mũi thẳng tắp, dừng đôi môi mỏng khẽ mím.
Hai gương mặt kề sát cực gần, thở quấn quýt.
Cô thấy lửa nóng trong mắt , cô chỉ thấy khóe môi dường như mềm mại, đó mới là thứ cô !!
Bạc Dực Hàn định , môi chợt nhói đau.
Cô dán lên, chụt chụt mấy cái, cứ như đang mút thứ gì đó môi .
Người đàn ông đầy vạch đen trán, tốn sức kéo cô xuống, trong khoang miệng tràn ngập mùi son môi của cô, ngọt ngào.
Anh vòng tay ôm ngang eo cô, bế cô về phía bể nước nóng bên ngoài.
Anh là tính cách ưa sạch sẽ, nhưng mỗi khi ở bên Nguyễn Điềm Điềm, cái tính đó dường như biến mất còn dấu vết .
Khách sạn suối nước nóng, mỗi phòng tổng thống đều trang bể nước nóng bên ngoài.
Đặc biệt là ban đêm, thể ngẩng đầu ngắm trời trong bể nước nóng.
Nguyễn Điềm Điềm cả ném bể nước nóng, chỉ thấy tiếng “tủm” một cái ——
…
Trong phòng riêng, những em tản khá nhiều.
Tần Hạo Vũ và Tần Hạo Nam vẫn còn ở , đương nhiên còn Lục Hân.
Ba ghế sofa, im lặng hút thuốc.
Một lúc lâu , điện thoại của Lục Hân reo lên.
Anh em nhà họ Tần tò mò ghé đầu , phát hiện tên lưu là “Em gái cặn bã”.
Lục Tĩnh Nhã ư?
Lục Hân thấy cuộc gọi của đứa em gái cặn bã , sắc mặt cũng lắm, khuôn mặt tuấn tú ẩn trong làn khói thuốc trông vô cùng khó chịu.
“Sao máy? Em gái , hình như bọn còn gặp bao giờ cả.” Tần Hạo Vũ ha hả , vươn tay quẹt màn hình điện thoại giúp .
Vừa nãy nhắm Cửu tẩu thế nào, bây giờ cái tên Lục chó đáng quả báo .
Lục Hân trừng mắt Tần Hạo Vũ nhiều chuyện một cách cực kỳ hung dữ.
---《Dỗ Dành Cô Bé Ngốc Mít Ướt Mềm Mại》Chương 88---
“Anh hai~~ đang ở ạ?” Giọng điệu điệu đà giả tạo của Lục Tĩnh Nhã truyền từ điện thoại, khiến Lục Hân suýt nữa nôn ọe.
Bình thường ngoài, đều chịu thừa nhận Lục Tĩnh Nhã là em gái .
Lục Hân : “Có chuyện gì?”
“Anh hai, trùng hợp chứ, em và Vân Vân cũng đến khách sạn suối nước nóng , thấy xe ở bãi đỗ xe, cùng ạ!”
Nghe thấy cái tên “Nguyễn Vân Vân” , Tần Hạo Vũ và Tần Hạo Nam đều lộ vẻ chán ghét.
Hay thật.
Người phụ nữ mà Cửu tẩu ghét, đến thì bọn họ cho cô một bài học cũng chẳng nhỉ!
…
Khoảnh khắc Nguyễn Điềm Điềm ngã bể nước nóng, phần lớn rượu bay .
Dù thì, đuôi cá lộ .
Cô hét lên một tiếng, vô thức đầu đàn ông đang bên cạnh bể nước nóng.
Cô lập tức nhấn đuôi cá của xuống, sắc mặt đổi hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nhe-nhang-do-danh-nhoc-mit-uot-ngoc-nghech/chuong-111.html.]
Người sốc hơn cô, lẽ là đàn ông đang bên hồ.
Đồng tử Bạc Dực Hàn co , ánh mắt trầm xuống, chằm chằm cái đuôi cá… vọt lên khỏi mặt nước của Nguyễn Điềm Điềm????
Nguyễn Điềm Điềm hai tay ôm mặt, trong lòng thầm kêu một tiếng: Toang .
Bị thấy .
Bí mật của cô!!!
Khoảnh khắc , mặt cô trắng bệch như tờ giấy.
Có lẽ đời , điều cô nhất là để nghĩ là một quái vật?
Khóe mắt cô đỏ, cô hít hít mũi.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Khóc cái gì?” Đến khi, đàn ông bên hồ trầm giọng hỏi.
Cô lén qua kẽ ngón tay.
Cô chút hoảng sợ.
Nước mắt dâng đến khóe mi đành nuốt ngược trong, cô căng thẳng Bạc Dực Hàn.
“Lại đây.” Người đàn ông xổm bên hồ.
Người đàn ông luôn cao quý và uy nghiêm, đầu tiên xổm bên hồ vì một phụ nữ.
Sự kinh ngạc chỉ là thoáng qua.
sự kinh ngạc, dường như thêm chút nghi ngờ.
Thì đời thật sự sinh vật nàng tiên cá ?
Vậy, vợ cưới rốt cuộc còn bí mật gì?
Nguyễn Điềm Điềm do dự hỏi: “Đại thúc, sợ ?”
“Sợ cô?” Người đàn ông khẽ một tiếng.
Tiếng từ khóe môi mỏng của thoát , dễ chịu mà động lòng, giọng khàn khàn.
“Sợ cô ăn thịt , sợ cô làm gì ?”
Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu suy nghĩ, đúng là thật.
So với việc sợ đuôi cá của cô, cô mới là nên sợ hãi.
“Cho cô thêm một cơ hội, đây.” Lần , giọng của cho phép nghi ngờ.
Nguyễn Điềm Điềm chậm rãi bơi tới, những giọt nước b.ắ.n từ chiếc đuôi cá văng khắp .
Nước từ hồ tràn , làm ướt ống quần .
Anh yên nhúc nhích.
Nguyễn Điềm Điềm bơi đến bên hồ, “Đại thúc, tự khóa ?”
Cô mới thấy tay một sợi xích.
Nó chỉ còng cổ tay, nhưng đầu lơ lửng giữa trung.
Sợi xích dài lắm, lẽ chỉ nửa mét.
Bạc Dực Hàn khẽ hừ một tiếng trong lòng, “Xem cái đồ ngốc cô uống rượu sẽ quên chuyện, nhớ ?”
“Tôi mới đồ ngốc…” Nguyễn Điềm Điềm lẩm bẩm một tiếng, “ Đại thúc, cái đuôi cá , , giúp giữ bí mật nhé, cầu xin đó!”
Cô chắp hai tay đáng thương .
Anh xổm bên hồ, cô ngâm trong hồ, ánh mắt từ cao xuống, cô ngước đầu lên.