Cô rũ đầu, chìm ghế, nhất thời tìm bất kỳ lời biện hộ thích hợp nào. Đuôi đông khắc nghiệt vẫn mang theo cái lạnh cực độ.
Vì đến bờ biển nên cô cố ý mặc áo phao, lúc cũng là vì lạnh vì cảm thấy đáng cho ở nhà, khắp toát một luồng khí lạnh.
Cô nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng nhưng vẫn cảm nhận chút ấm nào.
Cà phê trong ly nguội từ lâu.
Diệp Mai gọi phục vụ mang thêm một ly khác, vỗ nhẹ vai cô bổ sung: "Giúp điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút."
"Vâng, thưa quý cô."
"Cô bình tĩnh một chút."
"Tôi thể bình tĩnh ." Đường Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thanh tú lộ vẻ bi thương: "Năm gặp ông , với rằng ông đối xử với bà , vì ông mà tiếc bỏ rơi .
Tôi từng một xem cuộc tình oanh liệt của hai họ thể duy trì bao lâu, mà mới lâu đây, với rằng ông nhân tình bên ngoài."
Diệp Mai nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cố gắng cho cô chút ấm áp.
"Tôi cứ nghĩ sẽ vui, nhưng .
Nhìn bà nước mắt giàn giụa ôm lấy và tình yêu duy nhất mà bà tin tưởng mất , mà cũng cảm thấy đau lòng theo."
Tần Uyển Như thời trẻ là một cô gái văn nghệ, luôn coi tình yêu đích thực là hết.
trớ trêu , cuối cùng thứ làm bà đau lòng nhất chính là cái gọi là tình yêu đích thực .
Nắm tay cô dần dần ấm , Diệp Mai nghiêng đầu về phía boong tàu, hai bóng dáng còn thấy nữa.
Sáng họp Đường Khải Sơn rõ ràng cô sẽ đưa Đường Lăng Vi đến thị sát, chẳng lẽ chuyện trùng hợp đến ?
Hoàng hôn buông xuống, boong tàu, một nam một nữ ôm .
Ngu Tử Mộc hai tay nắm chặt chiếc ống nhòm, từ xa thấy từng ngọn cỏ, cành cây bờ biển đối diện.
Cô mặt mày hớn hở kéo Đường Khải Sơn cũng đến xem.
"Thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-66.html.]
Có thấy ?"
Người đàn ông hứng thú lắm, qua loa cúi đầu một cái lùi về vị trí cũ.
Ngu Tử Mộc bất mãn bĩu môi, vòng tay qua cánh tay : "Sao ?"
"Bên Tô gia cô nắm chắc ?"
"Đương nhiên." Cô nhếch môi đỏ, tựa n.g.ự.c đàn ông: "Tôi làm việc còn yên tâm ?"
"Tô Tu Minh giống hai , bao nhiêu năm nay mấy khi xuất hiện trong tầm mắt công chúng, tâm tư khó đoán."
Nghe , Ngu Tử Mộc nhún vai, định mở miệng gì đó thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đang nhấp nháy ba chữ nhắc đến.
Ngu Tử Mộc cầm điện thoại lắc lắc mắt Đường Khải Sơn, quyến rũ tựa sát , điện thoại: "Alo."
"Em đang ở ?"
"Ưm, đang dạo bên ngoài."
Tô Tu Minh mới bước một chân lên xe, cô ở bên ngoài rụt chân về, khẽ một tiếng: "Gửi định vị cho , qua đón em ăn cơm nhé?"
Ngu Tử Mộc nhướng mắt bên cạnh. Đường Khải Sơn lật tay đẩy cô , dùng ánh mắt hiệu cô gật đầu, Ngu Tử Mộc cũng ngoan ngoãn làm theo: "Không cần , gửi địa chỉ cho em, lát nữa em sẽ trực tiếp qua đó."
Bên điện thoại dường như khựng một chút, nhận thấy sự cảnh giác của Tô Tu Minh, Ngu Tử Mộc ngón tay móc tóc dài xoay xoay, đùa cợt : "Em đang mua đồ lót, cũng đến góp vui ?"
Nghe , Tô Tu Minh khẽ : "Vậy , đợi em ở nhà hàng."
"Lát nữa gặp."
Cúp điện thoại, Ngu Tử Mộc nhét điện thoại túi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo rắn chắc của Đường Khải Sơn.
Cô ghé sát cằm cắn mạnh một cái, đó tủm tỉm buông : "Yên tâm, em sẽ giúp lật đổ Tô Tu Minh."
Điều Đường Khải Sơn tin.
Nếu cũng thể dùng tình cảm giữ chân Ngu Tử Mộc hai năm.
Hiện tại thời cơ chín muồi, đương nhiên đẩy làm mồi nhử . Đưa tay véo m.ô.n.g cô: "Đi ."