Nhất Phẩm Khuynh Thành - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-10-31 03:34:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, nó gì thì ."

Tay đang cầm bát canh gà của Tô Tu Minh khẽ khựng .

Trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm, nhưng chỉ trong tích tắc khi ngẩng đầu lên, cảm xúc đó tan biến.

Anh ngửa cổ uống cạn bát canh, nhíu mày đặt mạnh xuống: "Dì Vân, dì định vỗ béo con thành heo ?"

Vị ngấy của canh gà đọng trong cổ họng, khiến suýt chịu nổi.

Tô Tu Minh vội bịt miệng, sợ rằng lỡ một chút thôi là sẽ nôn hết.

Mấy năm nay quen ăn uống thanh đạm, mà về đây bao ngày, ngày nào cũng kéo đến ăn uống tẩm bổ, cái dày vốn cũng hành cho chịu nổi nữa .

"Có ngấy quá ?" Thấy mặt mày khó chịu, Chung Lê Vân vội vàng dậy rót cho một cốc nước ấm, nhẹ nhàng thổi cho nguội bớt mới đưa cho .

"Con trai, dì Vân tìm cho con mấy cô gái gia cảnh ưu việt, đều là tiểu thư danh giá du học về.

Con dành chút thời gian gặp mặt ?"

Chung Lê Vân cẩn thận dò xét tâm tư .

Tô Tu Minh đặt chén xuống, trầm ngâm một lúc lâu mới từ từ gật đầu: "Mẹ cứ xem mà làm, con cũng ."

Dường như ngờ đồng ý nhanh đến , sắc mặt Chung Lê Vân chợt vui mừng.

Bà từ tủ lấy mấy tấm ảnh chuẩn sẵn từ sớm, trải lên bàn, : "Mấy cô gái mặt đều xứng đôi với nhà chúng , vả ..." Bà ngừng một chút, bổ sung: "Sau nếu con Nam Thành phát triển thì cũng lợi cho con."

"Cảm ơn dì Vân lo liệu cho con."

"Đứa ngốc, những lời khách sáo làm gì?" Kéo tay Tô Tu Minh nắm chặt, ánh mắt bà hiền từ: "Năm về nhà, con mới hai tuổi.

Bao nhiêu năm nay dì Vân vẫn luôn coi con như con ruột.

Cứ tưởng con lớn lên sẽ xa cách với , may mà lo xa ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-64.html.]

Lời quá đỗi cảm động, Chung Lê Vân , khỏi đỏ hoe vành mắt.

mặt những chiếc lá rụng lác đác trong sân, mùa đông hiểu trong lòng bà cứ thấy bứt rứt khó tả.

Tô Tu Minh lật tay nắm lấy tay bà, : "Mẹ đối xử với con thế nào, con đều hiểu rõ, sẽ ngày đó ."

Nghe , Chung Lê Vân lau sạch vết lệ nơi khóe mắt, gật đầu thật mạnh.

Hy vọng là !

Những năm nay bà dốc ít tâm huyết Tô Tu Minh, dù bằng đối xử với con ruột của , nhưng may mà cũng khắc nghiệt như đối với Tô Tu Ninh.

Nói cho cùng, dù ngày đó bà làm gì sai, cũng sẽ tha thứ cho bà!

Ngồi với bà một lát thì Tô Tu Minh nhận một cuộc điện thoại, vội vàng rời .

Chú Tần từ ngoài , vặn đụng .

Tô Tu Minh đưa tay đỡ chú Tần: "Chậm thôi."

"Nhị thiếu gia ?"

Trong tay nắm chặt một chiếc USB, đỡ chú Tần vững khẽ : "Có chút việc cần ngoài xử lý."

"Vậy mau ."

Chú Tần vỗ vỗ mu bàn tay Tô Tu Minh, hiệu cứ làm việc.

Chiếc xe chạy êm ái khỏi sân, Chung Lê Vân cửa bóng xe khuất dần, bỗng thở dài.

Không , nhưng bà rõ ràng nhận Tô Tu Minh trở về cả đều đổi.

Thế nhưng mỗi gặp bà đều là niềm vui từ tận đáy lòng, điều thể giả vờ . Đành bất lực lắc đầu, lẽ thật sự là nghĩ nhiều .

"Nhị thiếu gia về vẻ lạ lạ."

"Ngay cả chú cũng nhận ." Cứ tưởng là nghĩ nhiều, ai ngờ ngay cả quản gia Tần cũng cảm nhận .

Loading...