Tần Uyển Như đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa bên tai, bản trong gương kéo lên một nụ đầy ẩn ý: “Ông thích ngoại tình như , thì sẽ cho ông hiểu một đạo lý.”
“Ừm?”
Tần Uyển Như cầm thỏi son đỏ tươi nhét túi xách, “Bên ngoài cờ màu tung bay, trong nhà cờ đỏ đổ.”
“Nếu là con, con sẽ làm .”
“Mẹ .” Tần Uyển Như dậy một đôi giày cao gót ưng ý, “ tuổi của khác con, thà rằng ly hôn để lợi lộc gì, chi bằng ngoan ngoãn làm một vợ trong lòng ông , ít nhất cũng cơm no áo ấm, cần gây khó dễ với tiền bạc.”
Khuôn mặt xinh mắt gần như thể tìm một khuyết điểm nào, điều duy nhất khiến cảm thấy hảo lẽ là vài nếp nhăn mờ ảo ở khóe mắt.
Rõ ràng là lớp trang điểm do chính tay làm, thấy vô cùng xa lạ?!
Phố thương mại trung tâm thành phố.
Từ đêm giao thừa đến giờ hơn mười ngày , Tô Tu Cẩm một cũng bước chân nhà cô, thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng .
Trong lòng , thật sự chút trọng lượng nào ?!
Thà ở nhà suy nghĩ lung tung chi bằng gọi bạn ngoài dạo mua sắm cho khuây khỏa.
“Mộc Vân, đang nghĩ gì ?”
Cô bạn gái chọc chọc cánh tay cô, hiểu gì.
Lâm Mộc Vân thu những suy nghĩ đang bay bổng, lơ đãng khuấy ly cà phê trong tay, “Không gì.”
“Tớ Tô gia nhị thiếu gia trở về .”
Nghe , Lâm Mộc Vân sắc mặt lập tức căng thẳng, cô theo bản năng quanh, mở to mắt khó chịu bạn : “Cậu ai ?”
“Mấy hôm tổ chức một bữa tiệc, trong giới đều .”
Chát.
Chiếc thìa trong tay cầm vững rơi thẳng xuống bàn.
Cô bạn Trần Mộng hiểu gì, cúi xuống nhặt thìa lên cho cô, “Cậu ?
Lạ lắm ?”
Quán cà phê ở phía bắc phố thương mại, qua đông bằng các cửa hàng khác.
Trần Mộng là bạn tâm giao nhiều năm của cô, những chuyện trong lòng cô đương nhiên thể giấu Trần Mộng.
Trần Mộng rút khăn giấy đưa cho cô, “Cậu đang sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-54.html.]
“Không, .”
“Nói dối.” Trần Mộng mắt chớp chằm chằm mặt cô, trầm giọng : “Cậu đừng ngốc nữa, bây giờ đương gia chủ mẫu của Tô gia là Chung Lê Vân, tuy Tam thiếu và Nhị thiếu tài năng, ngoại hình đều thua kém, nhưng cố gắng bên ngoài lâu như thì ích gì?
Không bằng Chung Lê Vân thổi gió bên gối…”
“Ôi trời.”
Càng càng hăng, Lâm Mộc Vân vội vàng ngắt lời Trần Mộng, bĩu môi : “Đừng nhắc đến mấy chuyện nữa, còn mua quần áo ?”
“Tớ làm chẳng vì sợ chịu thiệt ?”
Trong lúc chuyện, Trần Mộng vô tình ngẩng đầu, đột ngột hít một khí lạnh.
Cô đẩy đối diện, vội vàng : “Mau xem là ai?”
Lâm Mộc Vân kiên nhẫn thuận theo ánh mắt của cô sang, bất chợt thấy đàn ông cách đó xa đang về phía chỗ họ.
Cô hoảng loạn cúi đầu nghịch cà phê, sắc mặt càng thêm khó coi, “Làm đây, làm đây?”
“Giữa thanh thiên bạch nhật thế , còn thể làm gì ?”
“Ai mà .” Lâm Mộc Vân lo đến mức sắp , cô quanh tìm lối của quán cà phê, ngờ vặn chạm mặt Tô Tu Minh đang bước .
Người đàn ông khẽ nhếch môi mỏng, cất bước tới.
“Thật trùng hợp, Lâm .”
Lâm Mộc Vân sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nở một nụ .
“Sao ?
Nhìn thấy mà sợ đến thế ?” Tô Tu Minh tự kéo một chiếc ghế xuống bên cạnh cô, cúi kề sát má cô khẽ cọ, : “Người còn tưởng làm gì với cô, dễ gây hiểu lầm lắm đấy.”
“Không .” Lâm Mộc Vân né tránh cái chạm của , run rẩy lắc đầu.
“Vậy cô sợ hãi đến thế?”
“Tôi hề sợ hãi!”
Cô đột nhiên nâng cao giọng, hốc mắt kìm đỏ hoe.
Cô cắn môi đối diện với đôi mắt tĩnh lặng của Tô Tu Minh, nội tâm gần như sụp đổ: “Nhị thiếu, hiểu lầm ý của .
Tôi và Tu Cẩm mối quan hệ thiết, đối với thì như một trai, cái ý nghĩa như lời .”
“Vậy ?” Anh khẽ , “Thế thì xem là hiểu lầm .”