Vì thế cả hai đều đáp lời, cứ để Đường Lăng Vi đó. Đường Lăng Vi cũng giận, tự nhiên xuống.
Thấy Đường Lăng Vi cứ thế xuống, cả hai đối diện đều ngạc nhiên.
Vốn dĩ định để cô đó, ai ngờ cô tự giác xuống như ?
Bây giờ thể mở miệng bảo cô lên, làm thế sẽ quá lộ liễu.
Đường Khải Sơn hừ một tiếng đầy khó chịu, âm thanh vang rõ trong đại sảnh trống trải.
“Ba chỗ nào khỏe ?
Có cần gọi bác sĩ tâm lý ?” Đường Lăng Vi như thể hiểu ý của Đường Khải Sơn, thật sự quan tâm đến sức khỏe của ông mà làm như gọi điện thoại.
Tần Uyển Như lên tiếng: “Thôi , ba cô khó chịu gì cả, cơ thể vẫn còn khỏe mạnh đến mức đó.
, nếu cứ cô kích động như thế nữa, e là cũng chẳng còn bao lâu !”
Đường Lăng Vi mỉm , cuối cùng cũng nhịn mà lên tiếng . Đối với lời chỉ trích của Tần Uyển Như, thật cô cảm giác gì đặc biệt.
Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là như mà, ?
Cũng chẳng đang mong đợi điều gì, lẽ chỉ là bất chợt nảy ý nghĩ, hoặc lẽ căn bản chính là chỉ thị của Đường Khải Sơn, uổng công cô còn tưởng...
Đường Lăng Vi cũng hề tức giận, mặt biểu cảm, một vẻ thản nhiên.
Thậm chí còn đáp : “Mẹ đúng ạ.”
Tần Uyển Như thấy thái độ của cô cũng tức giận thôi, liền : “Chuyện công ty chúng đều , cô vì chuyện của cô mà gây ảnh hưởng lớn cho công ty ?
Hiện giờ tất cả trong công ty, từ Hội đồng quản trị cho đến dì giúp việc, đều đang bàn tán về cô và ba cô đấy.”
“Mình làm mất mặt thì đừng kéo ba cô chứ.” Tần Uyển Như đến cuối cùng chút kích động. Đường Lăng Vi thì chẳng bận tâm Tần Uyển Như gì, từ đầu đến cuối đều giữ thái độ mặn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-191.html.]
Chính là kiểu: cô cứ , đây.
cô đổi?
Không ! Điều khiến Tần Uyển Như cảm thấy như thể dùng hết sức lực nhưng đánh một đống bông gòn.
Thái độ mặn nhạt ngược khiến Đường Khải Sơn tức c.h.ế.t , ông dậy lên thư phòng lầu, vẻ mặt rõ ràng là thấy Đường Lăng Vi.
Tần Uyển Như thấy Đường Khải Sơn rời , thái độ vốn chút lo lắng lập tức dịu xuống.
Dù thì cũng là diễn cho Đường Khải Sơn xem, nhân vật chính rời thì cần tiếp tục diễn nữa.
Lần thì đến lượt Đường Lăng Vi tròn mắt kinh ngạc, ngờ Tần Uyển Như thái độ như .
Tần Uyển Như liếc xéo Đường Lăng Vi, : “Còn ngây đó làm gì? Đợi tiếp tục cô ?
Cô thì , nhưng thì .”
Đường Lăng Vi mỉm , đây là Tần Uyển Như đang giúp đỡ cô.
Thật nghĩ , đôi khi Tần Uyển Như đối xử với cô giống nhân cách phân liệt.
Mà thật , cô đối với Tần Uyển Như chẳng cũng ? Đối với cô , cô pha lẫn hận ý, chán ghét và cả sự tôn trọng, dành cho cô những kỳ vọng nên .
Lúc thì vì cô mà suy nghĩ, lúc thờ ơ, lẽ khi liên quan đến lợi ích của thì cô mới quan tâm đến cô chăng. Đường Lăng Vi khổ.
Vừa bước khỏi cổng lâu, lái xe .
Hít một thật sâu, bầu trời xanh trong bên ngoài, nghĩ đến đàn ông mà trong tim và trong mắt chỉ cô, tâm trạng Đường Lăng Vi vui vẻ hơn hẳn.
Cô thở phào một , lái xe rời khỏi trang viên.
Ngay khi xe đang chạy đường, một cuộc điện thoại gọi đến. Đường Lăng Vi lắc đầu mỉm , còn tưởng là Tô Tu Cẩm lo lắng cho mà gọi đến, thầm thật trẻ con.
khi cầm điện thoại lên thì phát hiện là .