Sau khi cúp điện thoại, Đường Lăng Vi trông vẻ nặng trĩu tâm tư, điều Tô Tu Cẩm, về nhà sớm nấu cơm cho cô, tinh ý nhận .
Đặt xẻng xào thức ăn xuống, Tô Tu Cẩm đến cửa, tựa cửa nhà bếp Đường Lăng Vi, chờ cô phát hiện .
Thế nhưng chờ mãi mà thấy, Tô Tu Cẩm Đường Lăng Vi đang mải suy nghĩ đến mức nhập thần.
Anh liền lau khô tay đến phía Đường Lăng Vi.
Đường Lăng Vi chỉ cảm thấy tầm mắt đột nhiên tối sầm, mặt thấy gì cả, bên tai truyền đến giọng quen thuộc: "Cướp đây."
Giọng phả gáy khiến Đường Lăng Vi thấy nhột, giọng quen thuộc êm tai khiến cô đến là ai.
Sự ngẩn ngơ vì mải suy nghĩ cắt ngang dần dần dịu .
Đường Lăng Vi phối hợp : "Xin hỏi Đại hiệp cướp gì ạ?
Tiểu nữ tử mới đến, hiểu quy củ."
Tô Tu Cẩm như thể thật sự đang trầm tư, suy nghĩ một lúc trả lời: "Cướp tất cả những điều khiến em vui, đặc biệt là sự vui của em lúc ."
Đường Lăng Vi thoạt đầu sững sờ, đó xoay Tô Tu Cẩm, dậy kéo tay xuống sofa.
Một tay chống cằm, một tay đặt lên tay Tô Tu Cẩm nghịch ngợm: "Anh những gì ?"
Tay Tô Tu Cẩm quá mềm mại, nhưng cũng hề thô ráp, lướt qua lòng bàn tay chỉ thấy nhột nhột.
Tô Tu Cẩm dùng tay còn chạm nhẹ trán Đường Lăng Vi, Đường Lăng Vi giả vờ ngả về phía .
"Em đó, quả nhiên chuyện giấu .
Không chuyện đều cùng gánh vác , mới bao lâu mà em thất hứa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-186.html.]
Lời của Tô Tu Cẩm dịu dàng cho lắm, may mà giọng điệu ôn hòa. Đường Lăng Vi thật sự giận, chắc chắn là bằng cách nào đó nhận tâm trạng cô , nên mới dùng cách để hỏi xem xảy chuyện gì mà thôi.
So với việc hỏi han nghiêm túc, cách quả thực khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Dù cô hứa với Tô Tu Cẩm rằng dù thế nào cũng sẽ giấu nữa, và cô nhất định sẽ làm .
Việc chuyện chỉ là sớm muộn, nếu Tô Tu Cẩm chủ động mở lời bằng cách thì sẽ giúp cô bớt nhiều gánh nặng tâm lý.
Đường Lăng Vi kể chuyện từ đầu đến cuối về cuộc điện thoại của Tần Uyển Như cho , tường tận cho Tô Tu Cẩm , ngay cả giọng điệu cũng bắt chước giống đến gần như y hệt.
Không vì nổi hứng chơi đùa, mà thật sự Tô Tu Cẩm giúp phân tích xem rốt cuộc mục đích của cuộc điện thoại từ Tần Uyển Như là gì.
Tô Tu Cẩm xong gật đầu, ý hiểu.
Đường Lăng Vi cứ thế chống cằm mong chờ Tô Tu Cẩm, chờ đợi tiếp.
Ai ngờ mãi lâu vẫn ý định mở lời, điều khiến Đường Lăng Vi sốt ruột.
"Anh gì chứ!" Đường Lăng Vi đẩy Tô Tu Cẩm một cái, Tô Tu Cẩm lúc mới nghiêm túc : "Cô chắc là rảnh rỗi sinh nông nổi mà."
Đường Lăng Vi liếc một cái, mắng: "Làm cô thể rảnh rỗi sinh nông nổi ?"
Tô Tu Cẩm lộ vẻ mặt "cuối cùng em cũng hiểu ", mới nghiêm nghị : "Cô sẽ vô duyên vô cớ gọi điện thoại , còn về mục đích thì hiện tại vẫn rõ.
em chỉ cần lời cô lý, đang hại em.
Còn là do Đường Khải Sơn chỉ đạo là ý của cô ... thì đều giống."
"Đều giống!"
Hai đồng thanh trả lời, mỉm .
Thực điều Đường Lăng Vi băn khoăn ở khác, mà chính là ở đây.