Chung Lê Vân nãy giờ vẫn rón rén ngoài cửa, sợ hai cha con họ động tay động chân, lúc mới vội vàng chạy .
Chung Lê Vân ở tuổi ngũ tuần nhưng vẫn giữ vẻ yêu kiều, phong thái thướt tha, thấp thoáng nét tuyệt trần năm xưa. Đây chính là của Tô Dục và Tô Tu Cẩm, là chủ mẫu của gia tộc lớn , Chung Lê Vân.
Lúc , Chung Lê Vân vẻ mặt chút lo lắng, vội vàng kéo Tô Tấn Niên , vỗ về trấn an ông.
Còn về phần tại kéo Tô Tu Cẩm?
Câu trả lời là vì đối với con trai , bà cũng sợ hãi từ tận đáy lòng, dù vẫn đối với bà khá cung kính.
Tô Dục và Tô Tu Minh, những nãy giờ vẫn chờ lầu, thấy Chung Lê Vân thư phòng cũng nối gót theo .
Nếu là thường ngày, họ hiếm khi thư phòng .
Bởi vì bên trong chứa đựng những tài liệu cơ mật, chỉ của khác mà còn cả những bí mật của chính Tô Tấn Niên.
Vì , căn phòng ngay cả giúp việc cũng , quanh năm khóa chặt.
Thỉnh thoảng họ thể cũng do Tô Tấn Niên cho phép, thế nên khi bước , lòng họ chút thấp thỏm, chắc Tô Tấn Niên đuổi ngoài .
May mắn , Tô Tấn Niên lúc là do Tô Tu Cẩm làm ông tức giận đến hồ đồ, là cố ý Tô Dục khuyên nhủ Tô Tu Cẩm, tóm là ông đuổi hai họ ngoài.
Tô Dục và Tô Tu Minh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tô Dục rón rén về phía Chung Lê Vân, đợi khi cách giữa hai đủ gần để chỉ họ thấy tiếng chuyện, Tô Dục mới cẩn thận kéo nhẹ tay áo Chung Lê Vân, trầm giọng hỏi: “Mẹ, tình hình thế nào ạ?
Ba và Tu Cẩm sắp đánh ? Ơ, nếu thật sự đánh thì ai sẽ thắng ạ?”
Chung Lê Vân đầu , thể tin cô con gái của , thấy vẻ mặt tinh ranh của cô, bà cũng hiểu cô đang đùa để làm dịu khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-180.html.]
trong căn phòng , mang bất kỳ mục đích nào mà thuần túy quan tâm, và quan tâm Tô Tu Cẩm nhất, chắc chắn là Tô Dục.
Ai cô từ nhỏ cưng chiều mà lớn lên hiểu chuyện? Đây chẳng là cô thể giúp Tô Tu Cẩm nên mới tìm cô hành động .
Con gái đúng là một cô bé tinh quái.
Mà Tô Dục thật sự vẻ mặt điềm nhiên như ?
Chiếc tay áo nắm đến nhăn nhúm lên tất cả.
Chung Lê Vân liếc Tô Dục một cái, đến bên cạnh Tô Tu Cẩm.
Suy nghĩ nghĩ , cuối cùng bà vẫn đặt tay lên vai Tô Tu Cẩm, thấy thái độ phản kháng, Chung Lê Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, dù con trai là do dứt ruột đẻ , nhưng bà quả thật vẫn sợ .
“Được Tu Cẩm, nhận với ba con thì ?
Chẳng lẽ con còn cãi với ba con ?
Theo thấy thì, tất cả đều là của Đường Lăng Vi.”
Chung Lê Vân càng càng thấy đúng, càng càng hăng say, thấy sắc mặt đen như đ.í.t nồi của Tô Tu Cẩm.
“Ngay từ đầu thấy gia tộc Đường chỉ là một gia đình nhỏ, Đường Lăng Vi là nửa đường mới , thật, ngay cả huyết mạch của gia tộc Đường cũng rõ.
Lùi một vạn bước, cho dù cô là huyết mạch của gia tộc Đường cũng cân nhắc xem xứng với con chứ?
Vốn dĩ kiễng chân lên mới miễn cưỡng với tới con , bây giờ xảy chuyện hổ như , thế thì hết cách .”
Tô Tu Cẩm máy móc đầu , ánh mắt mang một chút tình cảm nào, lạnh lùng : “Tốt nhất những lời đó là cuối cùng.