Nhất Phẩm Khuynh Thành - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-10-31 03:37:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Lê Vân đang rình rập bên ngoài, sợ hai cha con động thủ, lúc mới vội vã chạy .

Phải Chung Lê Vân gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn giữ phong thái tao nhã, quyến rũ, thấp thoáng thấy vẻ năm xưa. Đây chính là của Tô Dục và Tô Tu Cẩm, chủ mẫu của gia tộc lớn , Chung Lê Vân.

Lúc , Chung Lê Vân lộ rõ vẻ sốt ruột mặt, vội vàng kéo Tô Tấn Niên , vỗ về ông.

Còn tại kéo Tô Tu Cẩm? Đáp án chính là đối với đứa con trai , từ tận đáy lòng bà cũng cảm thấy e dè, tuy đối với vẫn khá cung kính.

Tô Dục và Tô Tu Minh đang chờ ở lầu, thấy Chung Lê Vân thư phòng cũng vội vàng theo.

Nếu là đây, họ ít khi thư phòng .

Bởi vì bên trong chứa những tài liệu cơ mật, chỉ điểm yếu của khác mà còn cả của chính Tô Tấn Niên.

, căn phòng đến giúp việc cũng , quanh năm khóa kín.

Họ thỉnh thoảng mới phép , và đó là khi Tô Tấn Niên cho phép, thế nên khi bước , lòng họ chút lo lắng, chắc Tô Tấn Niên đuổi ngoài .

May mắn , Tô Tấn Niên lúc Tô Tu Minh làm cho tức điên, là cố ý Tô Dục khuyên nhủ Tô Tu Cẩm, tóm đuổi hai họ ngoài.

Tô Dục và Tô Tu Minh đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Tô Dục rón rén bước từng bước nhỏ về phía Chung Lê Vân. Đến khi cách giữa hai đủ gần để chỉ họ mới thấy tiếng , Tô Dục mới thận trọng kéo nhẹ tay áo Chung Lê Vân, khẽ : “Mẹ, chuyện gì ạ?

Ba và Tu Cẩm sắp đánh ? Ơ, nếu thật sự đánh thì ai sẽ thắng ạ?”

Chung Lê Vân đầu , thể tin con gái , thấy vẻ mặt lanh lợi của con bé, bà cũng nó đang đùa để xoa dịu khí.

trong căn phòng , mang bất kỳ mục đích nào, là lo lắng, và quan tâm Tô Tu Cẩm nhất chắc chắn là Tô Dục.

Ai bảo nó nuông chiều từ nhỏ mà hiểu chuyện?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-177.html.]

Không thể giúp Tô Tu Cẩm nên mới tìm để hành động ?

Con gái đúng là một cô bé tinh quái.

Tô Dục thật sự điềm tĩnh như vẻ ngoài ?

Tay áo nắm đến nhúm nhó chứng minh tất cả.

Chung Lê Vân lườm Tô Dục một cái, về phía Tô Tu Cẩm.

Suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng bà vẫn đặt tay lên vai Tô Tu Cẩm, thấy biểu hiện phản kháng, Chung Lê Vân mới yên tâm.

Thật lòng mà , dù đứa con trai là do sinh , nhưng quả thực cũng thấy e dè.

“Thôi nào Tu Cẩm, nhận với ba con thì ?

Chẳng lẽ, con còn đối đầu với ba con ?

Theo thì, tất cả là của Đường Lăng Vi.”

Chung Lê Vân càng càng thấy đúng, càng càng hăng, nhận vẻ mặt Tô Tu Cẩm đen như đ.í.t nồi.

“Mẹ ngay từ đầu thấy gia tộc Đường chỉ là một gia đình nhỏ bé, còn Đường Lăng Vi ngoài mới gia đình, thành thật mà , đến việc huyết mạch nhà họ Đường cũng rõ.

Lùi một vạn bước, cho dù cô là huyết mạch nhà họ Đường thì cũng cân nhắc xem xứng với con chứ?

Vốn dĩ kiễng chân mới miễn cưỡng chạm tới con, nay còn xảy chuyện hổ như thế , thì giờ đây càng thể với tới .”

Tô Tu Cẩm cứng đờ đầu , ánh mắt mang một chút tình cảm nào, lạnh lùng : “Tốt nhất đây là cuối cùng những lời đó .

vĩnh viễn cần kiễng chân để với tới , cúi vì cô .

Loading...