Nếu là hôm nay, lẽ Đường Lăng Vi sẽ do dự hết đến khác, thậm chí cuối cùng còn phủ nhận.
hôm nay, cô rõ nội tâm của , tại cô thừa nhận chứ? Đường Lăng Vi cô từ khi nào trở nên rụt rè, sợ sợ mất, còn là chính nữa ?
“Vậy thì bất kể em gặp chuyện gì, bất kể chuyện đó đối với em khó mở lời đến mức nào, em đều thể cho .
Em hiểu ?”
Đường Lăng Vi gật đầu, hiệu hiểu.
Tô Tu Cẩm lắc đầu, : “Không, em hiểu.
Nếu em hiểu thì giấu , tranh giành điện thoại với , càng những lời rời .
Lăng Vi, yêu em là thật, nhưng em cứ hết đến khác đẩy , em từng nghĩ đến cảm nhận của ?”
Lúc Đường Lăng Vi nên lời, cô cúi đầu, vùi mặt khuỷu tay, như một con đà điểu.
Dường như chỉ như mới thể trốn tránh .
Tô Tu Cẩm để cô trốn tránh, mà mạnh mẽ nâng cằm cô lên, buộc cô : “Anh trách em, Lăng Vi.
Anh chỉ cho em , thứ nhất, lầm của chuyện do em. Đừng ôm hết chuyện , em cũng quan tâm, lo lắng. Đôi khi ích kỷ một chút ?
Thứ hai, em hề dơ bẩn, những bức ảnh chỉ khiến em cảm thấy suy sụp, nhưng thực tế, và em… *khụ khụ*, cho nên đừng nghĩ nhiều.”
Đường Lăng Vi gật đầu, hiệu hiểu.
“Ở bên cạnh , em thể phóng túng, tùy hứng làm chính , dù chọc thủng trời cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-171.html.]
Trời sập xuống, cũng sẽ chống đỡ cho em.
chỉ một điều, đừng bao giờ đẩy nữa, Lăng Vi.
Bất kể xảy chuyện gì cũng đừng như nữa, cũng sẽ lạnh lòng và đau lòng lắm đấy.” Tô Tu Cẩm còn làm một động tác ôm tim, khiến Đường Lăng Vi bật thành .
Thấy Đường Lăng Vi cuối cùng còn trầm uất như , tâm trạng của Tô Tu Cẩm mới dần hơn.
Anh cũng nảy ý định đùa giỡn: “Vậy thì, những lời em với , nữa , thấy.”
“À?
Lời gì cơ?” Đường Lăng Vi nghiêng đầu, vẻ mặt chân thành biểu lộ sự hiểu, chỉ Tô Tu Cẩm tiểu nha đầu đang giả vờ .
Hết cách , cứ từ từ thôi, Tô Tu Cẩm đang định dậy thì một bàn tay nhỏ mềm mại níu lấy .
Sự dịu dàng từng đợt truyền đến từ lòng bàn tay dường như tăng nhiệt đột ngột, nơi Đường Lăng Vi nắm lấy cảm giác như nướng lửa.
Tô Tu Cẩm thậm chí cứng đờ , phản ứng như là đủ , chẳng ?
Mượn lực của Tô Tu Cẩm, Đường Lăng Vi dậy, môi khẽ chạm má Tô Tu Cẩm.
Cô ghé sát tai một câu: “Em nguyện ý ở bên trọn đời trọn kiếp.”
Giọng như bỏ bùa, khiến Tô Tu Cẩm cảm thấy nóng bừng, nơi Đường Lăng Vi phả qua vẻ bỏng rát.
“Em——” Anh hít một thật sâu, khí lạnh lẽo xộc thẳng phổi, khiến thích ứng kịp, “Nghỉ ngơi một chút, ngoài nấu cơm cho em.”
Tô Tu Cẩm đẩy mạnh Đường Lăng Vi , nhanh chóng lao cửa.