Nhất Phẩm Khuynh Thành - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-10-31 03:37:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

, cô còn đặc biệt chuyện với Tô Tu Cẩm về việc , mong trong nhà đừng thuê giúp việc.

Vẫn là Tô Tu Cẩm sợ Đường Lăng Vi sức khỏe yếu, một ở nhà xoay sở , hơn nữa những lúc ăn gì đó thể trực tiếp sai làm, nên mới kiên quyết giữ giúp việc .

Bây giờ nghĩ thật sự may mắn vì lựa chọn của , bây giờ Đường Lăng Vi chắc chắn chịu cú sốc nào đó, nếu giúp việc đến báo cho , đợi về... thật sự dám nghĩ tới.

Tô Tu Cẩm đạp ga hết cỡ, cũng chẳng màng luật giao thông nào, trực tiếp phóng nhanh đường thành phố.

Anh thầm niệm trong lòng hết đến khác: “Tuyệt đối đừng xảy chuyện gì!”

Cuối cùng, bao nhiêu thầm niệm, cũng đến căn hộ, lao thẳng lên lầu.

Đầu tiên là thấy giúp việc một trong phòng khách cuống quýt tới lui, Tô Tu Cẩm ba bước thành hai bước, kéo giúp việc hỏi: “Cô ngoài ?

chứ!”

Người giúp việc thái độ của Tô Tu Cẩm dọa cho ngây , Tô Tu Cẩm lúc hệt như một con sư tử đực đang nổi giận lôi đình.

lắc đầu, dùng tay chỉ về phía phòng ngủ lầu, run rẩy : “Thưa Tô , sáng sớm , cô Đường vẫn bình thường, còn với hôm nay uống canh gà. Đợi mua nguyên liệu về hầm xong canh gọi cô thì gọi mãi thấy đáp .

Tôi liền gõ cửa, cô cũng trả lời, cũng mở cửa, cho nên...”

Những lời Tô Tu Cẩm còn kiên nhẫn để nữa, lao lên lầu, đập mạnh cửa phòng, lo lắng : “Lăng Vi, Lăng Vi em ở đó ?

Nếu em ở trong đó thì trả lời một tiếng , ít nhất hãy cho em Lăng Vi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-167.html.]

Đáp vẫn là một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, sự tĩnh lặng khiến cảm thấy vô cùng bất an, dường như thứ gì đó đang dần mất .

Bây giờ thậm chí còn Đường Lăng Vi thật sự ở trong phòng , .

Ngay lập tức quyết định yên chờ c.h.ế.t nữa, bảo giúp việc lùi xa bắt đầu tông cửa.

Một cái, hai cái, ba cái ——

Mỗi Tô Tu Cẩm đều dồn hết sức lực, dù cánh cửa chất lượng đến mấy cũng chịu nổi sự giày vò như , cuối cùng ở cú tông thứ tám, cửa bật tung, cánh cửa đập mạnh xuống đất, đồng thời cũng cho phép bên ngoài thấy tình hình bên trong phòng.

Đường Lăng Vi mặc một chiếc váy dài màu trắng, bệ cửa sổ lồi.

Cửa sổ mở toang, gió thổi qua tấm rèm thỉnh thoảng che khuất bóng dáng Đường Lăng Vi, nhất thời khiến thể rõ.

mặt ngoài, bất động chằm chằm bầu trời, cảm xúc dường như vấn đề gì, nhưng kỹ phát hiện khóe mắt cô vẫn còn vệt nước mắt, rõ ràng là .

Tô Tu Cẩm mím môi mỏng, khi đầu ngón tay chạm làn da cô, phụ nữ vô thức rụt vai .

Nỗi sợ hãi của cô lộ rõ mồn một, nhưng đ.â.m nhói mắt đàn ông.

Anh cẩn thận gần: “Đã xảy chuyện gì ?”

Đường Lăng Vi bây giờ thậm chí còn tệ hơn hôm qua, nếu hôm qua cô chỉ làm nũng để giải tỏa cảm xúc, thì Đường Lăng Vi của hôm nay như mất tất cả sức sống chỉ một đêm.

Trên còn chút sức sống nào, như một búp bê sứ tinh xảo đặt ở đó, vui buồn, biểu cảm, khiến kìm mà cảm thấy đó là một ảo ảnh.

Tô Tu Cẩm chỉ cảm thấy trái tim như tan nát.

Loading...