Khoảng thời gian , đến sự mệt mỏi vì di chuyển, chỉ riêng việc cô tĩnh dưỡng một thời gian nhưng tinh thần căng thẳng vẫn dễ dàng thả lỏng .
Đối với Đường Lăng Vi, chỉ nơi đây, ngôi nhà của cô và Tô Tu Cẩm, mới thực sự là nhà của cô.
Ở đây cô thể ngủ yên mà lo lắng những phiền muộn bên ngoài, bởi vì bên ngoài kỵ sĩ của cô đang bảo vệ cô.
Đến khi Tô Tu Cẩm tắm xong bước phòng ngủ, Đường Lăng Vi tỉnh.
Ánh mắt cô đờ đẫn, vô hồn về phía , thể cuộn tròn , bên tay đặt chiếc điện thoại màn hình vẫn sáng.
Tên ứng dụng điện thoại hiện rõ mồn một, Weibo.
Lòng chợt thắt , vội vàng rút điện thoại của cô, vươn tay kéo lòng, "Những chuyện đều là giả dối, sẽ xử lý thỏa."
Trên bảng hot search đổi , nhưng tất cả tin tức về vụ đấu giá của tiểu thư họ T vẫn còn dấu vết, gỡ bỏ .
Anh khẽ nghiến răng, đám đúng là rảnh rỗi!
Nhìn Đường Lăng Vi thất thần thất thểu, trái tim Tô Tu Cẩm như một bàn tay bóp chặt, véo đau.
Người con gái trong tim , đúng là nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, mà giờ đây đời hạ thấp còn giá trị.
"Những lời bịa đặt lung tung thể ảnh hưởng đến tâm trạng em chứ?"
Đường Lăng Vi *òa* một tiếng bật .
Bị bắt cóc cô , đưa đến Hội sở Thiên Đường cô , đánh thuốc mê ý thức dần tan biến sợ rằng sẽ bao giờ gặp Tô Tu Cẩm cô cũng , cho đến khi chuyện xảy đó cô đều .
Bởi vì cô giải quyết vấn đề, điều cô từ nhỏ.
Hồi nhỏ, những đứa trẻ xung quanh cô đều thể mè nheo, làm nũng với bố để món đồ chơi thức ăn , duy chỉ cô là thể.
Thế nhưng giờ đây, chỉ vì một câu của Tô Tu Cẩm, cô thể kìm nén thêm nữa, nước mắt tuôn như vỡ đê, chảy dài ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-164.html.]
Lúc , cô đang vai Tô Tu Cẩm, như một đứa trẻ cướp kẹo.
Nói thật, bắt cóc đưa đến một nơi xa lạ, gã áo đen bằng ánh mắt ghê tởm như , phục vụ giao đồ ăn đối xử như thế, cô thật sự sợ ?
Cô sợ, cô sợ đến tột độ!
Dù cô kiên cường đến , bất khả xâm phạm đến mấy thì cô cũng chỉ là một phụ nữ.
Thế nhưng cô thể lộ vẻ sợ hãi, dần dần quên cả , cho đến hôm nay khi thấy những lời phỉ báng, vu khống , cô mới kìm nước mắt.
Cô thực sự hỏi một câu tại , tại khi xảy chuyện mũi nhọn đều chĩa cô?!
Tại những đó công kích kẻ làm hại cô?!
Tại ?
Cô câu trả lời và cũng nghĩ câu trả lời.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, Tô Tu Cẩm cũng xót xa thôi, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt mặt cô, dịu dàng nâng niu khuôn mặt cô, dỗ dành như dỗ trẻ con: "Đừng , ở đây."
"Phải làm đây?" Đường Lăng Vi vòng tay ôm eo , : "Em đối mặt với những chuyện thế nào đây?"
"Có ở đây, em cần đối mặt với những chuyện , sẽ xử lý thỏa."
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ thẳng mắt .
Tô Tu Cẩm xót xa vô cùng, vòng tay xoa nhẹ an ủi cô.
Đây là sự cưng chiều đặc biệt mà hơn hai mươi năm qua cô từng cảm nhận .
Tô Tu Cẩm nhẹ nhàng vuốt ve gáy Đường Lăng Vi, để cô tựa n.g.ự.c .
Một lát , cô với đôi mắt đỏ hoe rời khỏi vòng tay .
Dù thì chuyện cô vẫn tự đối mặt.