📓 Nhật ký quân ngũ - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-07-02 12:11:36
Lượt xem: 1
📓 Nhật ký quân ngũ – Khởi đầu
"Ngày bước qua cầu vinh quang"
Tôi tên là Khang, năm nay tròn 18 tuổi. Lệnh gọi nhập ngũ đến bất ngờ, nhưng ngày thật sự lên đường, vẫn kịp chuẩn tâm lý.
Hôm nay là ngày mặt tại huyện đội – nơi tổ chức lễ giao quân cho huyện sinh sống. năm nay, giống năm… Dịch COVID-19 khiến thứ trở nên lặng lẽ. Người sân để cùng dự lễ. Họ chỉ bên ngoài hàng rào, cố qua lớp chắn kẽm và bóng dày đặc.
Tôi thấy ánh mắt của họ – lo lắng, thương con, tiếc nuối. Và cả sự tự hào. tất cả chỉ thể bên ngoài, ngắm chúng – những trai sắp khoác lên màu áo xanh bộ đội.
Lòng lúc bồi hồi lắm. Hồi hộp nữa.
Tôi nghĩ về những ngày đây – tự do, vui vẻ, bạn bè cà phê cà pháo, điện thoại rời tay, ngủ tới trưa la cà đến khuya. Giờ đây, thứ trở thành một điều xa xỉ. Tôi , một hành trình mới bắt đầu – hành trình làm một đàn ông đúng nghĩa.
Sau buổi lễ ngắn gọn, chúng bước qua "cầu vinh quang" – nơi tượng trưng cho bước chuyển giữa đời sống thường dân và con đường binh nghiệp.
Không còn cảnh các cô gái sinh viên xếp hàng, tặng hoa, vẫy tay như năm. COVID-19 lấy cả những giây phút đẽ đó.
Tôi và các đồng chí đưa lên xe quân đội. Khi bánh xe lăn khỏi huyện đội, phía là tiếng hò reo, tiếng xen lẫn tiếng gọi tên con cháu. Tôi cố gắng quanh tìm cha , nhưng trong dòng đông đúc và náo động … chẳng thấy họ.
Tôi im xe. Mắt cửa sổ.
Trên suốt đoạn đường , thấy hai bên đường dân chờ. Họ vẫy tay chào. Có giơ điện thoại video. Có cúi đầu chào.
Tôi quen họ. Họ cũng chẳng là ai. ánh mắt họ chứa đựng một điều gì đó rõ ràng: sự tôn trọng.
Bởi họ …
Chúng đang lên đường thực hiện một nhiệm vụ thiêng liêng – nhiệm vụ bảo vệ đất nước , gìn giữ sự bình yên cho chính họ, cho gia đình họ.
Không ai cũng cơ hội để khoác lên màu áo xanh, để gọi là “chiến sĩ”. Và giờ, là một trong đó.
22/2/2021 – Ngày đầu tiên
"Những bước chân đầu tiên"
Sau một quãng đường dài lắc lư xe quân sự, cuối cùng chúng cũng đến nơi. Ai cũng mệt mỏi, thì lim dim ngủ, thì chỉ im lặng cửa sổ. khi xe dừng cổng doanh trại, hiểu cảm giác háo hức, tò mò lạ thường. Có lẽ là vì thứ mắt quá mới mẻ.
Doanh trại lọt thỏm trong một vùng rừng, cách xa khu dân cư. Không còn âm thanh của phố xá, chỉ còn tiếng gió, tiếng ve và sự im lặng của thiên nhiên. Xe dừng , chúng thẳng nơi ở, mà bộ từ cổng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhat-ky-quan-ngu/chuong-1.html.]
Tôi cứ nghĩ: “Chắc cũng gần thôi.”
. Từ cổng đến nơi ở của chúng là… ba cây . Và chúng bộ hết. Mỗi vác theo balo to nặng trĩu, riêng còn nhét đầy đồ dùng cá nhân, cả bánh kẹo gửi nên vai đau rát.
Chưa kịp đặt chân đến giường mà thấy tương lai gian nan lắm ...
Nơi chúng đóng quân là một tiểu đoàn thuộc trung đoàn lớn. Quân đông, chỉ huyện mà còn các huyện lân cận, chắc gần cả ngàn . Đến nơi cũng quá trưa, trời nắng gắt, mồ hôi đầm đìa.
Một vài tiểu đội trưởng bước đón. Từng trong chúng gọi tên và phân về các tiểu đội sắp xếp sẵn từ . Tôi xếp tiểu đội 9.
Anh tiểu đội trưởng của khá thiện, dáng gọn gàng, da ngăm, luôn nở nụ nhỏ nơi khóe miệng. Anh hướng dẫn chúng sắp xếp chỗ ở, chỉ từng chiếc giường sắt 2 tầng dán sẵn tên. Tôi phân tầng .
Tôi kịp thả balo xuống thì một đồng chí sĩ quan với ba vai bước . Người cao to, nước da ngăm đen, gương mặt nghiêm nghị. Giọng vang như sấm khiến cả phòng im bặt.
– Đã đến giờ cơm ! Các ông tiểu đội trưởng, mau cho bộ đội tập trung sân ăn cơm!
Sau mới , đó là trung đội trưởng của chúng .
Chúng lúng túng dậy, mỗi cầm chén đũa phát sẵn, rối rít xếp hàng theo lệnh các tiểu đội trưởng. Mới đầu còn lộn xộn lắm – ngang, dọc – nhưng nhờ các hướng dẫn, đội hình dần gọn gàng.
Sau đó là khẩu lệnh đầu tiên mà thấy rõ ràng trong đời lính:
– Tiểu đội 9! – Nghiêm! – Bước đều... bước!
Chúng bước về phía nhà ăn trong đội hình chỉnh tề.
Bữa cơm đầu tiên trong quân đội.
Mỗi một khay cơm đầy đủ: cơm trắng, thịt, rau, canh. Có lẽ vì ai cũng đói và mệt, nên ai than thở gì, chỉ cắm cúi ăn. Mùi vị thì… cũng tạm . cái cảm giác đói chuyến dài khiến thứ trở nên ngon hơn bao giờ hết.
laria
Ăn xong, chúng nghỉ ngơi. Một buổi chiều nhẹ trôi qua. Rồi đó là phát quân phục, các trang cá nhân: dép cao su, võng, mùng, xô nhựa, gói đồ vệ sinh… Mỗi ôm một đống, mặt đứa nào cũng mệt buồn .
Tôi giường, đống đồ mới, giọng ai đó khe khẽ :
“Từ nay là bắt đầu sống như lính thật đó tụi bây.”
Tôi khẽ gật đầu, lòng chợt nhẹ một chút – vì đơn độc. Những đồng chí xung quanh, họ cũng đang bắt đầu hành trình như tôI.