Nhận Lầm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-28 05:41:16
Lượt xem: 872

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đương nhiên là quen.

Tám năm , chúng quen và yêu ở nước ngoài. Lúc đó tình hình ở nước ngoài hỗn loạn, chúng duy nhất thể tin tưởng giao phó tính mạng cho .

Giới thượng lưu nước ngoài đều , Phong Tư chiều vợ vô độ, Chúc Mịch chính là mạng sống của .

Anh về nước , rằng sẽ dùng lễ hỏi ngập cả thành phố để cưới , nhưng vẫn mãi đợi .

Gặp là trong một cuộc hôn nhân sắp đặt của gia tộc, ánh mắt xa lạ đến đáng sợ, như đang đ.á.n.h giá một món hàng:

“Gia thế, học vấn, tính cách... Đạt tiêu chuẩn trở lên, .”

Anh quên .

Suy nghĩ trở về, lắc đầu, khẽ mở lời:

“Chúng quen .”

Phong Tư thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Nịnh nhận thấy sự khác thường của Phong Tư, vẻ mặt đầy khó chịu, đó sai bảo làm việc quần quật suốt hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng khi phép rời , bố chồng xách theo canh gà bước phòng.

Họ Hạ Nịnh với vẻ mặt đầy trìu mến:

“Tiểu Nịnh , giờ nhà cả trai lẫn gái ! Mẹ vui quá, ở phía Bắc thành phố căn biệt thự view sông, đó là của hồi môn Chúc Mịch mang đến, chúng tặng nó cho con!”

Rồi hung hăng :

“Mày chăm sóc Tiểu Nịnh cho ! Gả nhà năm năm , đến cái trứng cũng đẻ ! Đáng lẽ ban đầu tao nên để con trai tao cưới mày!”

, suýt nữa hại con trai tao tuyệt hậu, may mà Tiểu Nịnh là phúc tinh!”

Trong năm năm, họ chỉ một chế giễu , chai sạn .

Giây tiếp theo, chồng móc điện thoại , gọi cho hai con trai của Phong Tư:

“Cháu ngoan, bà đang ở chỗ bố các cháu ! , dì thối cũng ở đây!”

“Bà đ.á.n.h dì thối giúp các cháu nhé! Đánh cô !”

Vừa , bàn tay lớn của chồng chút khách khí đ.á.n.h mạnh .

Tôi phản kháng, nhưng chồng thích giở trò vô , sắp rời , thể gây thêm rắc rối.

Liếc thấy vết bầm tím cánh tay , Phong Tư cau mày:

“Mẹ, dừng !”

Có sự cho phép của Phong Tư, gần như chạy trốn khỏi đây.

Điện thoại nhận một tin nhắn, do bạn gửi, tìm tiếp quản Trung tâm chăm sóc và bé.

Tôi về nhà tìm giấy tờ liên quan, đường hai con trai, một lớn một nhỏ của Phong Tư chặn :

“Đồ tiện nhân! Chính vì cô mà bố mới thể kết hôn!”

“Ghét cô! Cô c.h.ế.t !”

Chúng đột ngột hất thứ gì đó , đó khúc khích làm mặt quỷ chạy mất.

Mùi hăng nồng nặc ập đến, mới chợt nhận , đó là axit sulfuric!

3.

Tôi vội vàng cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài, axit đốt cháy một mảng da lớn, đau thấu tim gan.

Về nhà băng bó xong, bắt đầu tìm giấy tờ.

Vô tình thấy một xấp ảnh giấu gầm giường, là ảnh và Phong Tư chụp tám năm . Dù Phong Tư treo ngược ba ngày, vẫn nỡ vứt .

Tôi luôn ảo tưởng sẽ nhớ chuyện cũ của chúng .

Tôi thở dài, gom tất cả ảnh , từng chút từng chút một thả chậu lửa.

Cháy hết , chờ đợi, sẽ bao giờ về nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhan-lam/chuong-2.html.]

Khi đốt đến tấm cuối cùng, Phong Tư đột nhiên phá cửa xông , khuôn mặt lạnh lùng như băng của thoáng hiện vài phần tức giận:

“Cô là đồ ngốc hả! Hai đứa nhóc con dùng axit tạt cô, cô tránh !”

“Để xem vết thương nặng đến mức nào!”

Anh vội vàng x.é to.ạc tay áo , nhưng khi vô tình thấy những bức ảnh trong chậu lửa, khựng .

Anh nhặt tấm ảnh lên, đó là cảnh chúng ôm .

Giây tiếp theo, nắm đ.ấ.m đầy giận dữ của đ.á.n.h thẳng vết thương của , nghiến răng nghiến lợi:

“Cô còn mặt mũi đến mức nào mà ghép (P) những bức ảnh ghê tởm như thế !”

“Gì đây, dùng loại ảnh để kích thích Tiểu Nịnh ? Muốn cô sốc mà băng huyết ?”

Anh xé nát tấm ảnh còn vương lửa thành từng mảnh vụn chỉ trong vài nhát.

Lần nữa ngước mắt lên, trong đôi mắt vẫn là sự lạnh lùng như thường lệ:

“Chúc Mịch, thèm đàn ông đến thế ! Tôi thỏa mãn cô!”

Một lực mạnh đẩy ngã xuống giường, vùng vẫy dậy, nhưng đàn ông đè chặt.

Chỉ trong chốc lát, trần truồng, tuyệt vọng nhắm mắt .

Anh chậm rãi ghé sát tai , giọng điệu mỉa mai:

“Sao, tưởng là làm cô ? Đừng mơ nữa!”

“Cô cũng xứng ?”

Anh dậy, vác tầng hầm.

Ở đó đặt một chiếc máy đ.á.n.h cọc cỡ nhỏ.

Mặt đầy kinh hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo :

“Dừng ... tha cho ... sẽ thành cho các ? Thật sự đấy, từ nay về chúng còn dính líu gì nữa!”

Câu chọc giận Phong Tư ở điểm nào, dùng sức mạnh ấn lên chiếc máy.

Chiếc dụng cụ thô ráp gai gỗ, cơn đau xuyên thủng lan khắp cơ thể, đau đến mức thốt nên lời.

Anh lạnh lùng , hề do dự ấn nút tốc độ cao nhất:

“Muốn rời bỏ ? Trong giới thượng lưu, ngoài cô , còn thiên kim tiểu thư nào chấp nhận Tiểu Nịnh và những đứa con của ?”

“Đừng mơ nữa, đời cô đừng hòng rời !”

“Nghe rõ ? Vợ bù của ?”

Tôi đau đến mức gần như nghẹt thở, hạ thể đầm đìa m.á.u tươi.

Trước khi ngất , dường như thấy Bạc Tứ của ngày xưa.

Ngang tàng, phóng khoáng. Sau khi bắt cóc, một t.h.ả.m sát bộ gia tộc kẻ thù.

Đôi môi dính m.á.u của chậm rãi cong lên:

“Dám làm tổn thương vợ tao, tụi bây sống nữa !”

Mắt mờ , khẽ thì thầm:

“Thất Thất... em đau quá... Thất Thất... đến cứu em...”

“Anh ở đây, họ đều ức h.i.ế.p em... Thất Thất, em đau...”

Khuôn mặt âm hiểm của Phong Tư lập tức cứng , vô thức nghĩ đến giấc mơ thường thấy trong mấy năm qua.

Anh lập tức luống cuống tay chân ấn dừng chiếc máy đ.á.n.h cọc.

Anh điên cuồng lay tỉnh :

“Sao cô cái tên ! Ngay cả Tiểu Nịnh cũng ! Sao cô !”

“Chẳng lẽ chúng thực sự quen ? Cô !”

Loading...