Tối đó, Hạ Nguyệt pha một ly trà hoa cúc, ngồi tựa ghế, tay vẫn khẽ run.
Câu nói ban sáng của anh như một nhát d.a.o nhỏ, cắt phăng lớp bình thản mà cô gồng gánh bao lâu nay:
“Anh không định làm bạn.”
“Anh muốn làm người đàn ông của em.”
Hạ Nguyệt chưa từng nghĩ mình sẽ nghe lời tỏ tình kiểu đó – vừa ngang ngược vừa dịu dàng đến mức muốn khóc.
Cô là người luôn tự tin kiểm soát cảm xúc.
Nhưng lần này…
Cô lờ mờ nhận ra, cô đã lỡ say nắng.
Hôm sau, cô đến phòng khám sớm hơn một giờ, hy vọng tranh thủ dọn hồ sơ trước khi Thiên Dương xuất hiện.
Nhưng khi cô bước lên cầu thang, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ góc khuất:
“Chào buổi sáng.”
Hạ Nguyệt giật mình suýt trượt bậc.
Anh vẫn mặc hoodie xám, tay đút túi quần, ánh mắt cong cong nhìn cô như thể cô là điểm hẹn duy nhất trên đời.
“Anh… đến lúc nào?”
“Lúc em còn ngủ.”
“…Anh… thật rảnh.”
“Vì em.”
Câu đáp ngắn gọn, bình tĩnh, mà khiến cô đỏ mặt đến tận mang tai.
Thiên Dương đi theo cô vào phòng nghỉ.
Cô lúng túng tháo áo khoác, cố không nhìn gương mặt ấy.
Nhưng anh lại bình thản tiến gần, giọng khàn khẽ:
“Em tránh anh mãi, mệt không?”
“…Tôi không tránh.”
“Vậy nhìn anh.”
Hạ Nguyệt hít sâu, chậm rãi quay lại.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, tim cô đập mạnh đến đau tức lồng ngực.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Cái nhìn vừa lười biếng vừa dịu dàng đến mức khiến cô muốn khóc.
Như thể anh đã chờ đợi quá lâu để có thể đứng gần cô thế này.
“Em… nhớ anh chưa?”
“…Chưa.”
“Không sao.”
Anh cúi đầu, trán chạm nhẹ trán cô, giọng khàn đặc:
“Anh sẽ chờ.”
Hạ Nguyệt run run siết chặt ống tay blouse, thì thầm:
“Anh… đang làm tôi rối.”
Thiên Dương khẽ cười, hơi thở nóng rực phả lên má cô:
“Rối cũng được.”
“…”
“Miễn là em không chạy.”
Họ im lặng rất lâu.
Trong phòng chỉ còn tiếng tim cô đập thình thịch và tiếng thở chậm của anh.
Cuối cùng, cô thở ra, giọng nhỏ như muỗi:
“Tôi không chạy.”
Anh thoáng sững người.
Một giây sau, khóe môi cong lên, cười rất khẽ:
“Ừ.”
Anh buông tay áo cô, bàn tay lướt nhẹ qua cổ tay – một động tác ngắn ngủi, nhưng để lại vệt tê rần suốt dọc sống lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhan-dien-trai-tim/chuong-5-bac-si-lo-say-nang.html.]
Trưa hôm đó, Thiên Dương vẫn kiên nhẫn chờ cô ăn trưa cùng.
Hộp cơm lần này là món gà sốt mật ong, bày gọn gàng tinh tế.
Hạ Nguyệt nhìn hộp bento, khẽ cắn môi:
“…Anh tự làm?”
“Ừ.”
“Anh… biết nấu ăn?”
“Không.”
Anh nhìn cô, khóe môi cong nhẹ:
“Nhưng anh học.”
“…Học vì gì?”
Anh im lặng giây lát.
Rồi rất chậm, ánh mắt rơi thẳng vào mắt cô:
“Vì em.”
Trời ạ…
Cô bưng hộp cơm lên, tay run đến mức suýt làm đổ.
Thiên Dương rướn tay đỡ giúp, giọng khàn:
“Để anh.”
“…Không cần.”
“Anh muốn.”
Họ im lặng ăn cùng nhau.
Nhưng không khí xung quanh cứ dần nóng lên theo từng ánh mắt.
Khi ăn xong, Thiên Dương chậm rãi rút một phong thư nhỏ từ túi áo, đặt trước mặt cô.
“Gì đây?”
“Ảnh.”
“…Ảnh gì?”
“Em xem đi.”
Hạ Nguyệt do dự mở phong thư.
Bên trong là bức hình chụp hai đứa trẻ – cô bé tóc ngắn, cậu bé gầy nhẳng đang cười híp mắt, tay quấn băng.
Cô khựng người.
Thiên Dương tựa vai vào tường, giọng trầm:
“Anh giữ từ hồi đó.”
“…Sao… lại giữ?”
“Vì anh sợ…”
Anh ngưng một nhịp, khóe môi cong cong nhưng mắt tối lại:
“Em sẽ quên anh.”
Cô cắn môi, tay run lên.
Trời ạ…
Người ta có thể vì một ký ức non nớt mà chờ đợi lâu đến thế sao?
Họ nhìn nhau trong im lặng.
Cuối cùng, cô chậm rãi ngẩng đầu:
“Anh… thật ngốc.”
Thiên Dương cười khẽ, ánh mắt dịu dàng đến mức tim cô quặn thắt:
“Ừ.”
Anh nghiêng người sát lại, giọng khàn khàn bên tai:
“Anh ngốc… nhưng không hối hận.”
Hạ Nguyệt nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh.
Nhưng khoảnh khắc anh khẽ hôn lên trán, cô biết mình đã không còn đường lui.
Trái tim cô… đã lỡ nghiêng về phía anh.