Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Khác thở hổn hển tỉnh , vô cùng ảo não dậy vuốt mi tâm gọi bên ngoài: “Người , chuẩn nước tắm.”
Trong viện luôn một gã sai vặt trực đêm nhưng đêm nay lề mề một hồi lâu vẫn thấy ai tiến . Thôi Khác chờ đến sốt ruột, đang chuẩn xuống giường ngoài hỏi, chỉ thấy cửa “kẽo kẹt” một tiếng, nó đẩy từ ngoài.
Lúc là nửa đêm, đèn trong phòng tắt từ lâu, ở chân trời xuất hiện vầng trăng sáng, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ khiến bóng dáng yểu điệu xuất hiện mơ hồ.
Cánh tay trắng nõn nâng lên kéo cổ áo n.g.ự.c xuống thấp làm lộ một mảnh da thịt trắng như tuyết, mặt nữ t.ử môi đỏ tóc đen lộ biểu tình nịnh nọt.
Nàng lắc hông hành lễ: “Thế tử, Mã Não thấy Vương đại ca gác đêm quá mệt mỏi nên tự ý chủ trương bảo nghỉ ngơi, đêm nay cứ để Mã Não hầu hạ thái tử.” Nói xong, nàng châm lửa thắp đèn.
Giọng điệu giả tạo khiến Thôi Khác vô vùng khó chịu. Hắn vén rèm lên phất tay : “Không cần thắp đèn, ngươi ngoài .”
Lang quân lạnh như ngọc, đến giọng cũng trong trẻo như ngọc, giọng của còn mang theo chút khàn khàn khi động tình khiến Mã Não mà lòng tê dại, lá gan của nàng khỏi lớn hơn vài phần.
Nàng tiến lên hai bước, từ trong màn che truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, mặc dù Mã Não là nữ t.ử gả nhưng đó nàng ma ma bên cạnh Tiêu phu nhân dạy dỗ, nàng hiểu đôi chút về việc nam t.ử động tình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nha-xuan-kieu/chuong-6-2.html.]
Chủ t.ử cần giải quyết, làm nô tỳ đương nhiên lấy thể để thỏa mãn, Mã Não quỳ xuống bên cạnh giường: “Thế tử, hãy để nô tỳ hầu hạ ngài.”
Hương thơm nồng nặc của son lan từ ngoài rèm , Thôi Khác còn tỉnh rượu hẳn nên chỉ cảm thấy đau đầu khi ngửi mùi .
Trong đầu bỗng hiện lời Chân Châu mắng, lúc thì chợt hiện gương mặt nàng đang run rẩy thút thít, đáng yêu đáng hận, gặp thì tức giận mà gặp thì như tra tấn.
Trong lúc vô tình, nhớ cuộc chuyện lộ liễu của hai quản ngục khi ngang qua, bọn họ là nữ nhân, tắt nến kéo rèm thì sẽ còn gì khác .
Thôi Khác mượn ánh trăng rõ gương mặt của Mã Não, lớp trang điểm đậm khiến chỉ thể lờ mờ phân những đường nét xinh gương mặt, bộ y phục mỏng manh che dáng thướt tha, so với Chân Châu ngây ngô non nớt thì Mã Não càng phong thái thành thục lay động lòng hơn.
Thôi Khác chút hứng thú nào, lẽ do sự lấy lòng trong mắt Mã Não quá rõ ràng, hoặc lẽ lúc giấc mơ quấy nhiễu.
Khi Mã Não đưa tay lên giường để thăm dò, Thôi Khác kiên nhẫn một câu: “Lui xuống .”
Mã Não còn hết hy vọng, nàng ngẩng đầu tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu Thôi Khác nhưng chỉ nhận ánh mắt lạnh lùng chút d.a.o động, cuối càng nàng dám lỗ mãng nên chỉ thể hậm hực lui xuống.