Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi đỏ mọng mang ba phần ngây thơ trẻ con. Vừa mới sinh mang dáng vẻ bánh bao trắng trẻo đáng yêu, nháy mắt giờ là phu nhân nhà , Chân Uyên cảm khái ở trong lòng.
Chân Châu nuôi dạy như một cô nương lưu manh, ở Nhạn Môn quan cũng bao giờ làm chuyện gì đắn, bàn đến chuyện săn chim bắt cá, trộm gà trộm ch.ó thì nàng là rành nhất.
Còn Thôi Khác, thuộc loại ngoan hiền con nhà , gia cảnh , học vấn , làm quan cũng giỏi.
Chân Uyên là một đại lão đầu, trong lòng tuy con gái và Thôi Khác chỉ tướng mạo là xứng đối, còn những phương diện khác phi ngựa cũng đuổi kịp.
Trên mặt lộ vẻ già nua, Chân Uyên chút men say những lời trong lòng : “Tiểu Thôi, con cưới Chân Châu nhà chúng , chính là Chân gia chúng trèo cao, nếu Chân Châu mang thai, bởi vì chuyện hai đây chúng cũng sẽ đồng ý gả nàng cho con. Chân Châu tính tình ham chơi tùy hứng, e rằng thời gian đầu sẽ khó sống trong Thôi gia, mong rằng hiền tế sẽ chỉ bảo nhiều và thông cảm cho nó."
Thôi Khác cung kính đáp: “Có thể cưới Chân Châu là phúc của con, xin cha nương yên lòng.”
Chân Uyên trịnh trọng : "Mặc dù Chân gia của lập nghiệp từ dân chúng, cao quý cao sang như Thôi Thị công tước trăm năm như nhà con, nhưng Chân Uyên chỉ đứa con gái , nếu Châu Châu ở Thôi gia ủy khuất thì cùng phu nhân cũng sẽ chấp nhận, cho dù liểu cái mạng già thì cũng sẽ đón Châu Châu trở về.”
Thôi Khác ngẩng đầu : "Hiền tế hiểu rõ."
Sau ba chầu rượu, đồ ăn qua ngũ vị, Hạ Thị gọi hầu bưng dưa bánh trái lên, nhẹ nhàng dặn dò đôi vợ chồng trẻ mấy câu, khi mặt trời lặn thì để bọn họ về.
Nhìn xe ngựa xa, Hà Thị đỡ Chân Uyên đang nửa say nửa tỉnh, dùng khuỷu tay chọc chọc ông : "Ông thấy Thôi Khác thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nha-xuan-kieu/chuong-12-2.html.]
Chân Uyên híp mắt : "Cái gì thế nào?"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hà Thị, Chân Uyên suy nghĩ một lúc nghiêm túc : "Nói thật, Thôi Khác là quá đủ để sánh ngang với Châu Châu của nhà chúng . Đứa trẻ là một ý chí mạnh mẽ, khi nó thi đậu Thám Hoa, trưởng công chúa sắp xếp cho ba tỉnh trung tâm nhậm một chức quan nhàn hạ chơi xơi nước, tương thừa kế tước vị quốc công là . đứa nhỏ bướng bỉnh, cho nên hết tới khác cố hết sức tới bộ quan trọng nhất trong bộ của Hình Bộ ."
Nói đến đây, Chân Uyên cảm khái: "Hình Bộ là nơi nào chứ? Mỗi ngày điều tra vô vụ án, xét xử tội phạm, từ quan đầu cho đến các quan linh tinh hỗn tạp bên , tất cả đều bận rộn đến mức m.ô.n.g thể chạm ghế. Chỉ như mà Thôi Khác làm việc ở đó mấy năm , tiểu t.ử thể chịu khổ , kiên cường."
Danh tiếng của Thôi Khác ở Trường An luôn , Hạ Thị danh từ lâu, nhưng nghĩ đến "Cọp cái" kiêu ngạo phách lối của Thôi gia, bà vẫn sợ Chân Châu sẽ chịu thiệt thòi, “Tuy rằng Thôi gia mọc cây măng , nhưng Chân Châu vẫn ngây thơ trải chuyện đời ..."
“Được , phu nhân.” Chân Uyên nắm lấy tay Hạ Thị an ủi: “Con gái dù cũng lớn lên, Chân Châu tính tình nóng nảy, cũng là loại tính tình dễ khác gây khó dễ, cảm thấy Thôi Khác tương đối thích Chân Châu."
“Có thích ?” Trên bàn cơm bà chỉ chú ý gắp đồ ăn cho Chân Châu và chuyện phiếm nên quá chú ý.
Chân Uyên kéo Hà Thị trong phủ, ghé sát tai bà : "Ánh mắt lén Chân Châu giống hệt với ánh mắt bà năm đó."
Nghe xong lời , Hà Thị che miệng khẽ truy hỏi: "Vậy Chân Châu thì ?"
Chân Uyên đắc ý: “Heo con của nhà chúng chỉ ăn, ăn xong ngủ.”