Tôi 200 tệ bố chuyển cho, suýt chút nữa dối là cho, bố cho.
nghĩ , Thường Viễn cũng ngốc.
Làng chia Trợ cấp đất là Trung thu, bây giờ vẫn tới.
Hơn nữa, lúc bố chuyển khoản còn gửi kèm một câu.
Nói rằng dù cũng là 200 tệ, đưa bây giờ và đưa khi làng phát trợ cấp thì khác gì ?
chỉ mới , khác .
Bố chỉ là chia vận may , chỉ giữ cho em trai.
Nghĩ đến đây, lời nào.
Thường Viễn cũng đủ tinh ý, thấy mặt mày tối sầm mới làm to chuyện.
Anh vội vàng mật khẩu cho .
"Ôi chà! Thôi , vợ ơi, cũng là miệng mồm dẻo quá thôi! Tôi mật khẩu cho em là chứ gì."
Tôi mà thấy bực , nếu đột nhiên lên cơn bắt đòi tiền Trợ cấp đất, thì những chuyện tào lao tối nay.
"Tránh , thấy ."
Thường Viễn cũng sợ phát hỏa, lập tức xa.
Anh , vốn định nhắm mắt ngủ một lát, nhưng trằn trọc mãi ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nha-ngoai-hut-mau/chuong-8.html.]
lúc , điện thoại báo tin nhắn nhóm.
Mở xem, từ lúc nào lập một nhóm chat. Trong đó đủ các dì, các cô, họ hàng của .
Nhấp , tin nhắn đầu tiên hiện là của dì cả .
@HứaNặcNặcNặc: Nặc Nặc, dì cả con , chỉ vì 200 tệ tiền Trợ cấp đất mà làm con ? Con mau đây xin con , giới trẻ bây giờ thật là điều."
Tôi kịp hết, dì hai cũng gửi tin nhắn: " thế! Nặc Nặc! Dì cả đúng, con lớn tuổi , đôi khi năng thể thẳng thắn, nhưng chắc chắn là vô ý thôi. Huống hồ bố con cũng , con đòi 200 tệ, ông cũng chuyển cho con ! Con xem con , kết hôn mà thành vô lý như thế ?"
Tôi gần như phá lên vì tức.
Mẹ thường xuyên chuyện nhà truyền ngoài.
Tôi còn chuyện hồi bé bà bao giờ mua quần áo mới cho , mà bà thật, lưng đem chuyện đòi 200 tệ tuốt ngoài.
Hóa là đòi tiền , nên bắt đầu liên kết với dì cả dì hai để dùng đạo đức trói buộc ! Tôi đời nào chịu thua chiêu trò của thế hệ cũ .
Tôi trực tiếp chọn bỏ qua.
ngờ bố cũng nhúng tay , ông kéo cả cô và bác trai nhóm.
"Nặc Nặc , cô con, hồi bé cô con lớn lên, con luôn là đứa trẻ ngoan mà, đột nhiên giơ tay xin tiền cha thế? Tuy con đòi nhiều, nhưng thái độ như là đúng mực . Hôm nay con dám đòi 200, ngày mai con dám đòi 2.000, 20.000, Nặc Nặc, con đừng quên trong nhà còn một đứa em trai nữa."
Bác trai cũng lập tức tiếp lời: "Nặc Nặc, bố con kể hết chuyện với chúng . Thật lòng mà , con là trẻ mà năng khó đấy. Bao nhiêu năm nay, bố con thể là đối xử với con và em trai gần như công bằng như . Con gửi bao nhiêu tiền sinh hoạt phí mỗi tháng, em trai con cũng gửi bấy nhiêu. Lễ Tết bố con cũng 'Giữ nước công bằng', đây em con mừng lễ mỗi 2.000 tệ, con cũng là mỗi 2.000 tệ. Là con gái lấy chồng, bố con cũng yêu cầu con đưa nhiều hơn, chỉ là mang tiếng là thiên vị. Thế mà con thật, đòi 200 tệ chỉ trích bố thiên vị, mua quần áo cho con, mua đồ ăn thứ con thích."
"Nặc Nặc, con là chị, chị cả như , con gánh vác nhiều hơn cho gia đình chẳng là điều bình thường ?"
"Chuyện về phía bố con. Con lời bác trai khuyên, xin bố , bù thêm 16.000 tệ tiền mừng lễ, chuyện coi như bỏ qua."
Một đống họ hàng khác trong nhóm cũng hùa theo, đại ý là gia đình nuôi dưỡng thành một kẻ vong ơn như thế nào.