Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/5q04wlSGOg
                    
                        
                            
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trì Vĩnh  cam lòng khi bản    thấu đến tận tâm can,   là kẻ vô tình bạc nghĩa, tàn nhẫn ích kỷ, chỉ  thoả mãn những tiếc nuối ở quá khứ.
Chỉ là… chuyện năm đó, y thật sự  còn sự lựa chọn nào khác, mới đành nhắm mắt làm ngơ.  hiện tại  khác, gót chân  vững,  quyền thế trong tay. Thân là Hoàng đế, y nhất định  thể bảo hộ thật  cho cốt nhục của  và Khiết Dao.
Trì Vĩnh cũng tin rằng, ở nơi cửu tuyền, Khiết Dao cũng mong rằng hài tử sẽ  nhận tổ quy tông, đường đường chính chính làm một hoàng tử.
Thiên Đức đế siết chặt tay, tách  đất nung  xí mà Huệ Minh đại sư trân quý liền vỡ nát.
Hoàng Thượng chạm rãi  dậy, vẫn ngẩng cao đầu giọng đầy kiên quyết: “Trở về trẫm sẽ phái Thái y đến chẩn trị cho Biện Tích, đợi nó bình phục, trẫm sẽ đón nó về kinh.”
Dứt lời, Thiên Đức đế phất mạnh tay áo rời khỏi khách phòng. Một lúc , Biện Từ bước  vẫn  thấy Huệ Minh  yên ở đó  những mảnh vỡ của tách ,  đó còn vương chút m.á.u đỏ.
“Sư phụ! Người  thương ?”
Huệ Minh đại sư khẽ lắc đầu: “Siết càng chặt, càng dễ vỡ,  tự làm đau chính … tách    thể sửa , Biện Tích mà  , chắc chắn sẽ trách .”
Biện Từ thở dài: “Sư phụ,  nghỉ ngơi … để  tử dọn dẹp chỗ  là  .”
xHENRI
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguyet-tich/chuong-15.html.]
Huệ Minh gật nhẹ đầu, nặng nề  dậy, cả  như chứa đầy tâm sự: “Nhớ, đừng vứt …”
Hộ Phong nhảy xuống khỏi nóc nhà trở  bên cạnh Trì Duẫn,  bao lâu, Thiên Đức đế cũng bước  phòng  nữa.
Y  đó,  Biện Tích thật lâu  căn dặn: “Hôm nay trẫm  hồi cung , tạm thời  ở … trông coi Biện Tích.”
Trì Duẫn ngẩng đầu lên  Hoàng , trong lòng đầy nghi vấn,   lướt ánh mắt qua Hộ Phong, y vẫn  im lặng trong một góc phòng như pho tượng đá.
“Thần  tuân chỉ!”
Đoàn nhân mã đông đúc rời , trả  sân chùa tịch mịch như cũ. Trì Duẫn   đoàn xe chậm rãi khuất dần mới lên tiếng: “Thế nào? Chẳng lẽ lớn tuổi  mới nhận  bản  là đoạn tụ, thích nam nhân?”
Hộ Phong cúi ,  ngập ngừng giống như  gì khó : “Bẩm tướng quân…  .”
Trì Duẫn thiếu kiên nhẫn: “Có gì  thẳng…”
“Biện Tích… tiểu sư phụ… là Hoàng tử thất lạc của Hoàng thượng.”
Hộ Phong ở  bên cạnh Trì Duẫn  lâu, ít nhiều hiểu  tâm tư của tướng quân. Nay sự việc  thành  cớ sự , y nhất thời cũng   nên hành xử  .