Dưới tầng hầm, Xán Liệt lên trần đá tối sẫm: “Cậu … bắt đầu mơ .”
Y khẽ giọng, nhưng từng âm vang như đập thứ gì đó. Một khe nứt nhỏ hiện vách đá lan dài như mạch máu. Ánh sáng đỏ le lói rỉ từ bên trong, chiếu lên khuôn mặt y. Hơi lạnh át , bằng mùi kim loại nặng lan khắp gian. Xán Liệt khẽ chạm khe nứt, giọng thấp: “Rốt cuộc là ai động phong ấn?”
----------------------------------
Buổi sáng tại Học viện Thánh Cảnh diễn bình thường như hề chuyện gì. Bầu trời phủ sương mỏng, học viên lác đác trong sân.
Bạch Hiền trong lớp, ánh mắt trượt qua khung cửa sổ mờ tuyết. Từ nãy đến giờ, cứ tiếng thì thầm lạ, giọng , cũng chẳng tiếng gió. Chỉ là một điệp khúc rời rạc, vỡ vụn trong đầu: “Đừng chạy... m.á.u cổ quên ...”
Cậu khẽ nhắm mắt, cảm thấy một cơn đau nhói lan qua thái dương. Khi mở mắt , thấy bảng đen mặt biến mất. Thay đó là một hành lang dài phủ đầy bụi và mảnh gương vỡ nứt. Trong gương, ai đó ở đầu bên , là một thiếu niên gương mặt giống như đúc, nhưng đôi mắt là một màu đỏ rực.
“Cậu là ai…” Bạch Hiền khẽ hỏi, giọng lạc .
“Tôi là phần ký ức từng nhớ.”
------------------------------------
Đêm đến, tầng hầm, Thế Huân bước , gương mặt lạnh khi thấy Xán Liệt vẫn còn bất động vách đá. “Cậu vẫn luôn ở đây ?”
Y khẽ lắc đầu căng thẳng: “Dấu ấn m.á.u cổ đang phản ứng. Nếu Bạch Hiền thực sự thấy ảo ảnh, nghĩa là phong ấn đang nứt dần.”
Thế Huân im lặng giây lát, chậm rãi : “Cậu hậu quả của việc đó mà. Nếu m.á.u cổ thức tỉnh, bộ cân bằng giữa hai giới chắc chắn sẽ sụp đổ.”
Xán Liệt trả lời, ánh mắt y hướng lên phía trần, nơi đang học.
“Vậy nên,” y khẽ , “Dù làm trái lời thề, cũng sẽ để chuyện đó xảy .”
Một cơn gió lạnh thổi qua, tắt ngấm ngọn đèn cuối cùng trong hầm, chỉ còn ánh đỏ trong mắt y vẫn âm thầm sáng, một ánh sáng cố chấp và cô độc đến rợn . Trong bóng tối dày, Thế Huân khẽ thở hắt , thở hóa thành sương tan hư .
“Xán Liệt,” khẽ, “nếu tiến thêm một bước… sẽ còn là bảo hộ nữa.”
Y đáp. Chỉ c.h.ế.t chân ở đó, đôi vai căng như sợi dây sắp đứt. Trong khoảnh khắc, tiếng tim đập của y vang lên rõ rệt, trầm, mạnh, nhưng vẫn lẫn một chút run rẩy khó nhận .
Rồi đột nhiên
ẦM!
Vách đá mặt họ rung chuyển dữ dội. Một đường nứt mới, sắc dài như móng vuốt, xé dọc bức tường. Từ trong khe nứt, hương m.á.u cổ lan nồng nặc khiến cả bầu khí như co rút .
Thế Huân lập tức lùi về phía , giọng sắc lạnh: “Phong ấn tầng thứ hai… nứt !”
Xán Liệt lùi. Y bước lên một bước, ánh mắt rời khe nứt đang ngừng chảy thứ ánh đỏ như dung nham.
“Không,” y , giọng trầm xuống hẳn, như đang với chính . “Đây phong ấn tự nứt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguyet-huyet-ca/chuong-9-ke-dap-loi-trong-dem.html.]
Thế Huân cau mày: “Ý là…”
“…Bạch Hiền!”
Không lời tiên đoán, suy đoán. Mà là xác nhận.
Y nhắm mắt , rõ tiếng nhịp tim mặt đất cách họ hàng chục thước đá thép. Nó đang đập loạn, như phá vỡ lồng n.g.ự.c nhảy ngoài. Xán Liệt mở to mắt, đôi mắt đỏ còn đơn thuần là ánh sáng của vampire nữa mà như thắp lên bởi nỗi sợ. Một nỗi sợ duy nhất:
Cậu đau.
“Bạch Hiền…” y lẩm bẩm. “Không .”
----------------------------
Bạch Hiền bật dậy khỏi giường đúng khoảnh khắc cửa sổ kêu “kịch” một tiếng, dường như ai đó chạm khung kính. Cậu khựng . Hành lang bên ngoài im lìm, nhưng trái tim cứ đập thình thịch, như thể đang một nhịp đập khác, mạnh mẽ hơn, đang lao tới mỗi lúc một gần. Một tiếng động khẽ vang lên.
“Khụt.”
Không của . Giống như âm thanh của một sinh vật nào đó đang cố giữ thở.
Bạch Hiền dậy, tiến cửa, tay còn run nhẹ. Khi chạm tay nắm…
ẦM!
Cánh cửa kéo bật phía ngoài. Gió lạnh và bóng tối ập , Xán Liệt xuất hiện mặt . Áo choàng đen của y rách một đường dài, đôi mắt đỏ rực như xuyên qua cả dãy ký túc lẫn đêm tối để đến đây. Hơi thở y còn phả sương, chứng tỏ y chạy một mạch hề nghỉ.
Bạch Hiền lùi một bước. “Xán… Liệt?”
Y trả lời ngay. Đôi mắt đỏ của y lia khắp phòng, từng góc một như đang kiểm tra xem thứ gì ẩn nấp trong bóng tối . Rồi y bước , nặng nề đóng cửa .
Xán Liệt . Giọng y khàn khàn, trầm u đến mức khiến dám thở mạnh:
“Đừng mở cửa cho bất cứ ai. Kể cả… trông giống .”
Bạch Hiền sững sờ: “Cậu gì …? Xảy chuyện gì ?”
Xán Liệt đáp. Y tiến gần hơn một bước, đôi mắt đỏ trầm xuống, như thể thấy điều mà thể thấy .
Rồi y gằn từng chữ một: “Nó thoát .”
Không khí trong phòng lạnh một cách khác thường. Bạch Hiền thấy một tiếng “cạch” nhỏ vang lên lưng như tiếng móng tay ai đó đang gõ nhẹ lên kính.
Xán Liệt cửa sổ nữa, y thẳng cổ tay , nơi dấu đỏ mảnh đang hằn rõ lên, đường đỏ đó sáng nay vốn chỉ là một vệt chìm nhạt mà giờ nó sẫm màu như m.á.u đông.
Xán Liệt thì thầm, giọng thấp đến mức tưởng như đang rơi thẳng tim : “Nó… đang đánh thức phần còn trong .”