Người vợ sắt đá - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:11:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi ngồi trước máy tính, màn hình hiển thị biểu đồ phức tạp về dòng tiền và cấu trúc sở hữu của một tập đoàn quốc tế. Đây là dự án trọng điểm mà công ty giao cho tôi phụ trách. Áp lực lớn, nhưng cảm giác được làm việc, được sử dụng trí óc và kinh nghiệm của mình khiến tôi tràn đầy năng lượng.

- Lam Anh này! Vụ bên P&G thế nào rồi?

Lâm Phong bước vào phòng làm việc, trên tay cầm hai ly cà phê. Anh ấy cũng tham gia dự án này với vai trò cố vấn cấp cao.

- Gần xong rồi. Chỉ còn vài điểm nhỏ trong báo cáo tài chính ở công ty con bên Luxembourg cần làm rõ thôi. Tôi nghĩ chúng ta có thể đưa ra báo cáo cuối cùng vào cuối tuần này.

Tôi đáp, chỉ vào màn hình.

- Tuyệt vời!

Anh ấy mỉm cười, đặt một ly cà phê trước mặt tôi.

- Cậu làm việc hiệu quả thật đấy. Mấy chuyên gia tài chính lão làng trong công ty cũng phải nể phục. Ai bảo cậu nghỉ nghề bảy năm chứ.

- Anh quá khen rồi.

Tôi nhấp một ngụm cà phê.

- Chỉ là tôi tìm thấy niềm vui trong công việc này thôi.

Niềm vui. Một thứ xa xỉ mà bảy năm qua tôi đã đánh mất. Giờ đây, tôi tìm lại được nó, không phải trong những bữa tiệc xa hoa hay món đồ hàng hiệu đắt tiền, mà trong việc giải quyết những bài toán phức tạp, trong những con số khô khan và những điều luật cứng nhắc.

Sự thành công trong dự án này đã củng cố vị trí của tôi ở công ty. Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt tôn trọng và tin tưởng. Tôi không còn là "vợ cũ của Dư Đồ" trong mắt họ, mà là "Lam Anh", một chuyên gia có năng lực.

Vài tuần sau, công ty tổ chức một buổi tiệc tối kỷ niệm. Đó là một sự kiện lớn, tập hợp nhiều nhân vật trong giới kinh doanh, luật pháp và tài chính. Tôi tham dự cùng với các đồng nghiệp.

Trong khán phòng lộng lẫy, tiếng nói cười rộn rã, tiếng ly tách va chạm khẽ khàng. Tôi đang trò chuyện với một vị đối tác về xu hướng đầu tư quốc tế thì bắt gặp vài ánh mắt quen thuộc.

Họ là những người tôi từng gặp trong các bữa tiệc của giới thượng lưu cũ. Phu nhân các Tổng tài, vợ các Nghị viên, và một vài người bạn của Dư Đồ.

Tôi thấy họ khẽ xì xào, rồi nhìn về phía tôi. Ánh mắt của họ không còn vẻ coi thường hay thương hại ngày xưa. Thay vào đó là sự tò mò, pha lẫn chút ngạc nhiên, và... cả sự kính nể.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, lịch thiệp gật đầu chào họ từ xa. Tôi không né tránh, cũng không tìm cách gây ấn tượng. Tôi chỉ đơn giản là chính mình, tự tin và thoải mái trong chính vỏ bọc này.

Một vài người mạnh dạn bước đến chào hỏi.

- Chào Lam Anh. Đã lâu không gặp. Cô khỏe chứ?

Giọng điệu của họ khách sáo, nhưng có chút gượng gạo. Họ không còn dám nhắc đến chuyện cũ.

- Vâng, tôi khỏe. Mọi người vẫn tốt chứ ạ?

Tôi đáp lời, giữ nụ cười.

- Cô... công việc mới của cô thế nào? Nghe nói cô đang làm cố vấn ở một công ty luật danh tiếng? Thật bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-vo-sat-da/chuong-9.html.]

Tuệ Lâm hay cười😁

- Rất tốt ạ. Tôi rất thích công việc này.

Tôi nói đơn giản. Họ không dám hỏi sâu hơn. Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, họ viện cớ bận việc và lùi về đám đông.

Tôi biết, họ đã nhìn thấy sự thay đổi của tôi. Không phải là người phụ nữ nép mình sau lưng Dư Đồ, mà là một cá nhân độc lập, tự tin tỏa sáng bằng năng lực của mình. Sự "gương vỡ lại lành" của tôi không chỉ là cảm giác cá nhân, nó còn được thể hiện rõ ràng trong cách thế giới bên ngoài nhìn nhận tôi.

Trong một góc khán phòng, tôi vô tình nghe được một đoạn hội thoại nhỏ.

- Nghe nói Tiểu Diệp giờ chật vật lắm nhỉ? Dư Đồ sụp đổ, cô ta cũng chẳng bám víu được vào ai. Vừa phải nuôi con nhỏ, vừa không có nghề ngỗng gì... Đáng đời.

- Còn nhà họ Dư... giờ cũng xuống dốc không phanh. Tài sản bị niêm phong gần hết, danh tiếng thì tan tành. Bà Trịnh ngày xưa kênh kiệu thế, giờ ra đường chẳng ai muốn bắt chuyện. Cậu út nhà bà ta hình như cũng đang bị điều tra luôn.

Tôi nghe những lời đó, lòng không hề gợn sóng. Không có cảm giác vui sướng hay hả hê. Giống như đang nghe chuyện của những người xa lạ, những cái tên trên mặt báo mà tôi không hề quen biết.

Họ đã tự chọn con đường của mình. Đây chỉ là kết quả tất yếu mà thôi. Tôi không phải người gây ra sự sụp đổ đó. Tôi chỉ là người vén bức màn sự thật. Họ phải trả giá cho hành động và lựa chọn của chính họ, chứ không phải vì tôi.

Tôi không để tâm đến những câu chuyện đó nữa. Tôi quay lại, tiếp tục trò chuyện với các đồng nghiệp về công việc. Tôi cảm thấy một sự bình yên và tự tại sâu sắc. Tôi đã thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ, thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực như hận thù và oán giận.

Tôi dành nhiều thời gian hơn cho bản thân. Tôi đi học vẽ lại, thứ mà tôi đã từ bỏ khi kết hôn. Tôi đi bộ đường dài cuối tuần, hít thở không khí trong lành của thiên nhiên. Tôi đọc sách, nghe nhạc, dành thời gian chất lượng cho những người bạn chân thành luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi nhìn lại hành trình của mình. Từ một người phụ nữ kiêu hãnh trong ngành ngoại giao, từ bỏ tất cả vì tình yêu; đến một người vợ âm thầm trong lồng son giả tạo; rồi trở thành một chiến binh cô độc đòi lại công bằng; và giờ đây là một người phụ nữ độc lập, tự chủ, tìm thấy hạnh phúc từ bên trong.

"Gương vỡ lại lành." Câu nói đó hiện lên trong tâm trí tôi. Vết nứt vẫn còn đó, là một phần của quá khứ, của con người tôi. Nhưng tôi đã không để nó làm vỡ nát mình. Tôi đã hàn gắn nó lại, và những vết hàn đó... khiến tấm gương trở nên độc đáo và mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống của tôi không còn xoay quanh Dư Đồ hay thế giới cũ của anh ta nữa. Nó xoay quanh tôi. Sự nghiệp của tôi, sự phát triển của tôi, và hạnh phúc của tôi.

Cuối buổi tiệc, khi tôi đang chuẩn bị ra về, Lâm Phong bước đến.

- Đã tìm thấy niềm vui mới chưa?

Anh ấy hỏi, ánh mắt ấm áp, không có chút giả tạo hay tính toán nào.

- Rồi.

Tôi mỉm cười.

- Rất nhiều niềm vui.

- Tốt.

Anh ấy mỉm cười lại.

- Tuần tới có một buổi triển lãm tranh của một họa sĩ mà anh rất thích. Em có muốn đi cùng không?

Tôi nhìn anh ấy. Lâm Phong là một người đàn ông tốt. Thông minh, chân thành, và quan trọng nhất, anh ấy nhìn tôi bằng sự tôn trọng và ngưỡng mộ thực sự, không phải vì tiền bạc hay địa vị, cũng không phải vì tò mò về quá khứ của tôi. Anh ấy chỉ đơn giản là nhìn thấy con người thật của tôi.

Tôi khẽ mỉm cười. Mở lòng.

Tôi mỉm cười đáp lại lời mời chân thành từ người đàn ông mới, mở ra khả năng cho một mối quan hệ mới dựa trên sự tôn trọng và thấu hiểu thực sự.

Loading...