Người vợ sắt đá - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:11:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Luật sư Trương gửi đi một yêu cầu chính thức. Không chỉ đến tòa án, mà còn đến một cơ quan quản lý tài chính quốc tế. Đính kèm theo đó là tập tài liệu dày cộp chứa đựng những bằng chứng về các giao dịch mờ ám, những khoản vay khổng lồ được ngụy trang, và đặc biệt, chi tiết về vụ làm ăn phi pháp liên quan đến rửa tiền qua các dự án bất động sản quốc tế mà Dư Đồ đã che giấu.
- Yêu cầu này đủ sức khiến họ không thể nhắm mắt làm ngơ.
Luật sư Trương nói qua điện thoại, giọng bà kiên định.
- Đây không chỉ còn là một vụ ly hôn đòi chia tài sản nữa, cô à. Đây là một vụ án hình sự tiềm năng.
Tôi nghe điện thoại, lồng n.g.ự.c căng thẳng. Tôi biết, mình vừa đốt lên một ngọn lửa lớn.
Yêu cầu này, dù chưa được công khai hoàn toàn trên báo chí, nhưng nhanh chóng lan truyền trong nội bộ giới kinh doanh của Dư Đồ và các cơ quan chức năng liên quan. Một cơn chấn động. Những tin đồn xì xào, những ánh mắt dò xét, những cuộc gọi từ những người có vị trí cao bắt đầu nhắm vào Dư Đồ.
Các đối tác làm ăn lớn, những người vốn chỉ quan tâm đến lợi nhuận và danh tiếng, giờ đây bắt đầu e ngại. Họ không muốn dính líu đến một người đang bị điều tra về rửa tiền. Các dự án hợp tác bị đình trệ, các khoản vay sắp ký kết bị hoãn lại. Đế chế tài chính của Dư Đồ, vốn được xây dựng trên sự phức tạp và che đậy, bắt đầu lung lay từ bên trong.
Anh ta đối mặt với nguy cơ bị điều tra chính thức, bị đóng băng tài sản trên diện rộng, thậm chí là vướng vào vòng lao lý. Áp lực từ bên ngoài và bên trong dồn dập khiến Dư Đồ gần như phát điên.
Tuyệt vọng, anh ta tìm cách gặp tôi. Không thông qua luật sư, không thông qua người trung gian. Một tin nhắn ngắn gọn, đầy vẻ mệt mỏi: "Anh muốn gặp em. Lần cuối. Ở quán cà phê X trên phố Y. Sáu giờ tối nay."
Tôi do dự. Gặp anh ta lúc này có ích gì? Chúng tôi đã không còn gì để nói. Nhưng luật sư Trương lại khuyến khích tôi đi.
- Cứ đi đi. Cứ nghe xem anh ta muốn nói gì. Đừng nhượng bộ. Chỉ là để biết rõ tình thế của anh ta, và để cho anh ta thấy cô kiên định đến mức nào. Nhưng hãy cẩn thận.
Bà dặn dò. Tôi biết bà lo lắng.
Sáu giờ tối. Tôi đến quán cà phê X. Một nơi khá yên tĩnh, nằm khuất trong một con hẻm. Dư Đồ đã ngồi sẵn ở một góc khuất, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Trông anh ta tiều tụy hơn hẳn lần cuối tôi gặp. Quầng thâm dưới mắt, râu lún phún, quần áo không còn vẻ chỉn chu đắt tiền thường thấy.
Anh ta nhìn thấy tôi bước vào, vẫy tay ra hiệu. Tôi bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Không gọi đồ uống. Chỉ im lặng nhìn anh ta.
Khoảng khắc đó thật kỳ lạ. Người đàn ông ngồi đây, với dáng vẻ mệt mỏi và ánh mắt cầu khẩn, là Dư Đồ. Không phải Tổng tài Dư Đồ đạo mạo trên thương trường, không phải người chồng bội bạc trong căn nhà xa hoa. Mà là Dư Đồ của quá khứ, của những ngày đầu chúng tôi yêu nhau? Không. Dư Đồ của quá khứ có ánh mắt sáng ngời và kiên định. Người này... chỉ là một vỏ bọc rỗng tuếch.
- Em đến rồi.
Anh ta nói, giọng khàn khàn.
- Anh biết em giận. Anh biết em hận anh. Nhưng... em có thể dừng lại được không?
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt cố tỏ vẻ chân thành, pha chút đáng thương.
- Anh... anh biết mình sai rồi. Chuyện của Tiểu Diệp chỉ là... là nhất thời mù quáng. Anh xin lỗi.
- Anh sẽ ký thỏa thuận ly hôn. Toàn bộ tài sản chung... anh sẽ để lại cho em một phần lớn. Biệt thự, xe cộ, tiền mặt... Em muốn bao nhiêu, anh sẽ cố gắng đáp ứng.
Anh ta lại nói về tiền. Luôn luôn là tiền.
Tôi không đáp lời. Vẫn nhìn thẳng vào anh ta.
- Em còn nhớ không?
Đột nhiên, anh ta thay đổi chiến thuật.
- Anh đã làm gì để cưới được em? Cái chân gãy đó... Ngàn tám trăm tám mươi tám bậc thang trên núi Phổ Đà... Anh đã cầu xin Thần Phật cho anh có được em. Anh nói, chỉ cần có em, anh sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Giọng anh ta trở nên nghèn nghẹn.
- Anh đã từng yêu em nhiều như vậy mà... Tất cả những nỗ lực đó... Em không nhớ sao?
Nghe anh ta nhắc đến chuyện núi Phổ Đà, lồng n.g.ự.c tôi thắt lại. Ký ức đó... nó quá sắc nét, quá đau đớn. Đó là ký ức về một Dư Đồ hoàn toàn khác. Một Dư Đồ mà tôi đã yêu bằng cả trái tim.
Nhưng ký ức đó cũng là bằng chứng về sự lãng quên tàn nhẫn của anh ta. Anh ta đã quên tất cả. Quên lời thề, quên sự hy sinh của cả hai, quên tôi. Giờ đây, khi đối mặt với nguy cơ mất tất cả, anh ta lại cố gợi lại nó?
Tôi hít một hơi sâu, dập tắt chút gợn sóng cảm xúc cuối cùng trong lòng.
- Tôi nhớ.
Tôi nói, giọng lạnh lẽo.
- Tôi nhớ rất rõ. Nhớ cả cái chân gãy của anh, nhớ cả một ngàn không trăm tám mươi tám bậc thang đó. Tôi nhớ cả lời anh nói, rằng anh sẵn sàng từ bỏ tất cả vì tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-vo-sat-da/chuong-5.html.]
Tôi ngừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt đang hy vọng le lói của anh ta.
- Nhưng anh thì sao? Anh đã quên tất cả rồi phải không? Bảy năm qua, anh sống trong sự lãng quên đó. Anh nghĩ rằng tiền bạc và địa vị có thể thay thế mọi thứ. Anh nghĩ rằng sự hy sinh của tôi là hiển nhiên, là bổn phận. Anh nghĩ rằng anh có thể phản bội, rồi ném cho tôi vài đồng bạc gọi là 'bù đắp'?
Giọng tôi sắc như dao, từng chữ như cứa vào anh ta.
- Cái chân gãy năm đó... Con đường m.á.u thịt trên núi Phổ Đà... Những thứ đó không có giá trị gì trong mắt anh bây giờ sao? Anh đã dùng cả sự chân thành của quá khứ để lót đường cho sự bội bạc của hiện tại đấy, Dư Đồ.
Vẻ mặt anh ta từ hy vọng chuyển sang bối rối, rồi tức giận.
- Em... em nói gì vậy? Anh không có quên! Anh chỉ là...
- Chỉ là gì? Chỉ là nghĩ rằng những lời thề thốt năm xưa chỉ là trò đùa của tuổi trẻ sao? Chỉ là nghĩ rằng một khi có tiền rồi thì tình yêu và sự chân thành không còn quan trọng nữa sao?
Tôi không cho anh ta cơ hội ngụy biện.
- Tôi đã nói rồi. Tôi không cần anh bù đắp. Tôi không cần tiền. Cái tôi cần...
Tôi lại nhấn mạnh từng từ, chậm rãi và rõ ràng.
- ...là anh phải trả giá. Trả giá cho sự bội bạc, cho sự lãng quên, cho sự khinh thường mà anh dành cho tình yêu và sự hy sinh của tôi.
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt không còn chút dịu dàng nào.
- Yêu cầu của tôi không phải là tiền. Yêu cầu của tôi là công bằng. Và công bằng của tôi... chính là 'tay trắng'.
Dư Đồ sững sờ. Anh ta nhìn tôi, như nhìn một người xa lạ hoàn toàn. Sự đáng thương ban đầu tan biến hết, chỉ còn sự tức giận và cay cú. Anh ta nhận ra, tôi sẽ không mềm lòng. Sẽ không vì gợi lại quá khứ mà mủi lòng.
- Em...
Tuệ Lâm hay cười😁
Anh ta nghiến răng.
- Được lắm. Em muốn chơi đến cùng phải không? Em nghĩ em làm được sao?
Giọng anh ta lạnh lẽo, đầy sự đe dọa.
- Anh nói cho em biết. Em nghĩ chỉ cần tố cáo anh là xong à? Em có biết em đang động vào ai không? Mấy thứ em moi móc ra... nó liên quan đến những người mà em không thể tưởng tượng được đâu.
Anh ta ghé sát hơn, giọng hạ thấp nhưng đầy sát khí.
- Nếu em không dừng lại... Anh không ngại làm những chuyện tàn khốc hơn đâu. Đừng nghĩ anh không dám làm gì em. Hoặc người thân của em.
Tôi nghe lời đe dọa của anh ta, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Tôi biết anh ta không nói chơi. Anh ta đã bị dồn vào chân tường rồi.
Tôi từ từ đứng dậy. Kéo ghế lại.
- Anh đe dọa tôi sao?
Tôi hỏi, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
- Tùy anh thôi.
Tôi nhìn anh ta lần cuối. Không còn cảm xúc. Chỉ còn sự kiên định.
- Tôi đã nói rồi. Tôi muốn anh ra đi tay trắng. Chuyện đó sẽ xảy ra. Dù anh có làm gì đi nữa.
Tôi không dừng lại thêm một giây nào nữa. Quay người bước đi.
Tiếng bước chân tôi đều đặn trên sàn quán cà phê. Tôi không ngoảnh lại. Tôi bỏ lại anh ta ở đó, giữa cơn thịnh nộ và tuyệt vọng.
Tôi biết, sau cuộc gặp này, cuộc chiến sẽ không còn chỉ là pháp lý nữa. Nó sẽ trở nên tàn khốc hơn nhiều. Anh ta sẽ không từ thủ đoạn nào.
Bước ra khỏi quán cà phê, tôi hít một hơi không khí lạnh lẽo của đêm.
"Vệ sĩ." Tôi nghĩ thầm. "Cần phải thuê vệ sĩ ngay lập tức."
Những lời đe dọa của Dư Đồ là thật. Và anh ta có khả năng thực hiện chúng. Tôi đã chấp nhận rủi ro này. Giờ là lúc đối mặt.