Người vợ sắt đá - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:11:13
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Luật sư Trương không lãng phí một phút giây nào. Ngay ngày hôm sau, một bản đơn kiện chính thức được gửi đến Tòa án, đính kèm theo đó là những bằng chứng sơ bộ mà tôi đã cung cấp về nguồn gốc bất minh của một phần tài sản "khủng" đứng tên Dư Đồ.

- Đơn kiện này nhắm thẳng vào điểm yếu nhất của anh ta, cô à.

Luật sư Trương nói, giọng điệu đanh thép.

- Chúng ta không chỉ đòi chia tài sản theo luật hôn nhân. Chúng ta đang đặt nghi vấn về nguồn gốc tài sản đó. Điều này sẽ gây ra một cơn chấn động lớn hơn nhiều.

Tôi ngồi đối diện bà, gật đầu. Đây chính là điều tôi muốn. Không chỉ là tiền bạc. Mà là sự trả giá.

Đơn kiện vừa được gửi đi, lập tức gây ra hiệu ứng domino.

Dư Đồ nhận được thông báo từ Tòa án. Anh ta gọi điện cho tôi, không còn vẻ năn nỉ hay đe dọa cũ, chỉ còn sự tức giận tột độ.

- Cô điên thật rồi! Cái quái gì thế này?! Cô lấy đâu ra những thứ đó?!

Giọng anh ta gầm gừ qua điện thoại, khiến tôi phải đưa ra xa tai.

- Tôi đã nói rồi. Tôi muốn anh ra đi tay trắng.

Tôi bình tĩnh đáp, không chút nao núng.

- cô tưởng em làm được sao? Đừng hòng! Tôi sẽ cho cô biết tay! Tôi có luật sư giỏi nhất! Cô sẽ không lấy được một xu nào đâu!

- Chúng ta rồi sẽ biết.

Tôi chỉ nói vậy rồi cúp máy.

Không lâu sau, chiến dịch truyền thông bẩn bắt đầu.

Các trang tin tức lá cải, các hội nhóm mạng xã hội đồng loạt đăng tải thông tin về vụ ly hôn, nhưng với góc nhìn hoàn toàn méo mó.

"Vợ cũ Tổng tài Dư Đồ đòi chia tài sản khủng, người phụ nữ tham lam đến cùng cực."

"Sau bảy năm bám víu vào hào môn, giờ đây lại muốn 'đào mỏ' chồng cũ."

"Cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, dựa hơi chồng mà có tất cả, giờ lại muốn nuốt trọn tài sản của người ta."

Hình ảnh của tôi bị bóp méo thành một kẻ cơ hội, tham lam, muốn lợi dụng lúc chồng gặp khó khăn để vơ vét. Những bình luận ác ý tràn ngập.

"Cô ta là ai mà dám đòi Dư Tổng ra đi tay trắng? Nằm mơ à?"

"Đúng là lòng dạ đàn bà, thấy tiền là sáng mắt."

"Dư Tổng thật đáng thương, gặp phải người vợ như vậy."

Tôi đọc những bình luận đó, ban đầu cảm thấy tức giận, nhưng sau đó chỉ còn sự mỉa mai. Họ không biết gì về tôi. Họ chỉ thấy cái vỏ bọc hào nhoáng và đánh giá theo tiêu chuẩn thấp kém của họ.

"Bảy năm đóng góp, hy sinh, đổi lại là sự phản bội và bị coi là 'đào mỏ'?" Tôi nghĩ thầm. "Được lắm. Để xem ai mới là kẻ tham lam."

Tôi không thể để họ thao túng dư luận như vậy. Tôi có vũ khí của riêng mình. Kinh nghiệm từ những năm làm ngoại giao đã dạy tôi cách đối phó với truyền thông và quản lý khủng hoảng danh tiếng.

Tôi liên hệ với một vài nhà báo có uy tín, những người tôi từng có dịp làm việc hoặc quen biết qua các sự kiện xã hội. Tôi tổ chức một buổi gặp mặt nhỏ, không rình rang, chỉ vài người đáng tin cậy.

Tôi không nói suông. Tôi kể câu chuyện của mình một cách chân thành, có cảm xúc, nhưng cũng rất logic và có chứng cứ.

- Bảy năm trước, để kết hôn với Dư Đồ, tôi đã từ bỏ sự nghiệp ngoại giao mà tôi yêu thích. Đó không phải là một quyết định dễ dàng. Tôi đến Hồng Kông một mình, xây dựng cuộc sống mới để phù hợp với anh ấy. Tôi đã dốc hết sức mình cho gia đình này, cho sự nghiệp của anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-vo-sat-da/chuong-3.html.]

Tôi dừng lại một lát, giọng hơi nghẹn lại nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

- Tôi không kể những điều này để đòi ơn hay kể lể công lao. Tôi chỉ muốn các bạn hiểu rằng, tôi không phải là kẻ "đào mỏ". Tôi đã đóng góp, thậm chí là hy sinh. Còn sự phản bội mà tôi nhận được... đó là điều không thể chấp nhận được. Dư Đồ đã quên mất chúng tôi đã đến với nhau thế nào, anh ấy quên mất những giá trị cốt lõi của một mối quan hệ. Anh ấy nghĩ có thể dùng tiền để 'bù đắp' cho sự tổn thương và sự lãng quên. Nhưng tôi không cần sự 'bù đắp' rẻ mạt đó.

Tôi đưa cho họ xem một vài hình ảnh một số tài liệu đã được luật sư cho phép tiết lộ ở mức độ nhất định cho thấy sự khác biệt giữa mức sống "đào mỏ" mà tôi đang "tận hưởng" và sự đóng góp thực sự của tôi cho gia đình Dư Đồ.

- Tôi không đòi hỏi quá đáng. Tôi chỉ đòi lại công bằng. Và quan trọng hơn... tôi muốn anh ấy hiểu, có những thứ không thể mua được bằng tiền. Có những lỗi lầm không thể 'bù đắp' bằng vật chất.

Tôi không trực tiếp nói về yêu cầu "tay trắng" hay những bí mật tài chính. Tôi chỉ tập trung vào khía cạnh cảm xúc, sự phản bội, sự hy sinh bị lãng quên, và sự khác biệt về giá trị sống giữa tôi và Dư Đồ.

Những bài viết, chia sẻ sau buổi gặp mặt đó xuất hiện trên các nền tảng uy tín hơn, với góc nhìn nhân văn và khách quan hơn.

Họ không chỉ trích tôi nữa. Họ bắt đầu đặt câu hỏi về Dư Đồ.

"Người đàn ông từng quỳ lạy trên núi cầu duyên giờ lại đối xử với vợ như vậy sao?"

"Một người phụ nữ từ bỏ sự nghiệp ngoại giao vì tình yêu, liệu có phải là kẻ tham lam?"

Tuệ Lâm hay cười😁

Dư luận bắt đầu lung lay. Những lời lẽ ác ý không còn dễ dàng thao túng suy nghĩ của mọi người. Họ bắt đầu nhìn thấy một khía cạnh khác của câu chuyện.

Dư Đồ thấy chiến dịch truyền thông của mình không hiệu quả, thậm chí còn phản tác dụng. Anh ta quyết định tự ra mặt.

Anh ta tổ chức một buổi họp báo nhỏ, cố gắng tỏ ra đáng thương.

- Tôi thừa nhận mình có sai lầm. Đó chỉ là nhất thời say nắng. Tôi đã đề nghị vợ cũ bù đắp thỏa đáng, nhưng cô ấy đòi hỏi quá đáng. Tôi hy vọng cô ấy sẽ suy nghĩ lại, đừng để mọi chuyện đi quá xa, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai bên.

Anh ta nói, vẻ mặt trông có vẻ thành khẩn, nhưng ánh mắt lại lén nhìn về phía các ống kính, tính toán.

"Say nắng nhất thời?" Tôi ngồi trong căn hộ mới, xem trực tiếp buổi họp báo qua màn hình máy tính. "Anh dùng từ ngữ thật nhẹ nhàng nhỉ, Dư Đồ."

Tôi cười khẩy. Đã đến lúc tung ra đòn quyết định.

Tôi gửi cho một trong những nhà báo đã gặp một đoạn ghi âm ngắn. Đó là đoạn Dư Đồ nói chuyện với Tiểu Diệp qua điện thoại, mà tôi đã tình cờ ghi lại được từ lâu (có thể là khi tôi còn nghi ngờ và cài đặt phần mềm nghe lén, hoặc chỉ đơn giản là ghi âm cuộc nói chuyện công khai của anh ta với Tiểu Tam khi cô ta gọi đến máy bàn ở nhà và bật loa ngoài). Trong đoạn ghi âm đó, giọng điệu của Dư Đồ với Tiểu Diệp hoàn toàn khác. Không có sự hối lỗi. Chỉ có sự lạnh nhạt, thậm chí là hứa hẹn sẽ sớm "giải quyết" tôi để cô ta có "danh phận".

Và một vài ảnh chụp màn hình tin nhắn của anh ta gửi cho bạn bè (mà tôi thu thập được từ chiếc iPad cũ của anh ta, chẳng hạn), trong đó anh ta khoe khoang về việc có "vợ ngoan" và "bồ đẹp", coi đó là biểu tượng của "đẳng cấp".

Đoạn ghi âm và những tin nhắn đó nhanh chóng được tung lên mạng.

Nó giống như một quả bom.

Phát ngôn "thành khẩn" của Dư Đồ trong buổi họp báo lập tức trở thành trò cười. Công chúng thấy rõ bộ mặt thật của anh ta: lật lọng, dối trá, coi thường phụ nữ.

Cơn thịnh nộ của dư luận không còn nhắm vào tôi nữa. Nó dội ngược lại Dư Đồ. Danh tiếng của anh ta sụp đổ chỉ sau một đêm.

Giữa lúc Dư Đồ đang loay hoay đối phó với khủng hoảng truyền thông, luật sư Trương của tôi đã kịp thời nộp bổ sung bằng chứng lên Tòa án, nhấn mạnh sự bất minh trong một số khoản tiền lớn mà Dư Đồ đã sử dụng để "bù đắp" cho các mối quan hệ bên ngoài hoặc che đậy giao dịch.

Và rồi, phán quyết ban đầu được đưa ra.

Tòa án ra quyết định phong tỏa khẩn cấp một phần đáng kể tài sản của Dư Đồ, dựa trên những bằng chứng sơ bộ về nguồn gốc mập mờ và khả năng tẩu tán tài sản.

Đây là thắng lợi pháp lý đầu tiên của tôi. Một thắng lợi quan trọng.

Quyết định phong tỏa tài sản ban đầu của tòa án khiến các đối tác kinh doanh của Dư Đồ bắt đầu đặt dấu hỏi và thận trọng hơn. Những hợp đồng lớn đang đàm phán bị đình trệ. Ngân hàng bắt đầu rà soát lại các khoản vay.

Dư Đồ, trong cơn tức giận và hoảng loạn, cuối cùng cũng nhận ra, tôi không chỉ đòi tiền. Tôi đang nhắm vào cả đế chế của anh ta.

Và tôi... mới chỉ bắt đầu.

Loading...