Tôi ngồi trong phòng họp, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ lên màn hình trình chiếu. Giọng tôi vang lên rõ ràng, mạch lạc, phân tích chuyên sâu về một vụ sáp nhập phức tạp, chỉ ra những rủi ro tiềm ẩn và đưa ra phương án tối ưu. Trước mặt là hội đồng các chuyên gia tài chính và luật quốc tế, những người từng khiến tôi cảm thấy choáng ngợp. Nhưng giờ đây, tôi tự tin đối diện với họ, sử dụng tất cả kiến thức và kinh nghiệm mình có.
Buổi thuyết trình kết thúc. Tiếng vỗ tay vang lên.
- Tuyệt vời, Lam Anh. Phân tích của cô sắc sảo và chính xác.
Một thành viên hội đồng nói, mỉm cười hài lòng.
- Chúng tôi rất ấn tượng. Khả năng của cô vượt xa mong đợi.
Những lời khen ngợi liên tiếp được đưa ra. Tôi mỉm cười, cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc. Đây không phải là danh tiếng vay mượn từ chồng. Đây là sự công nhận dành cho chính năng lực của tôi. Tôi đã thực sự tìm lại được chính mình, và thậm chí còn tỏa sáng hơn xưa.
Vài ngày sau, tôi nhận được lời đề nghị thăng tiến lên vị trí cố vấn cấp cao. Cùng với đó là cơ hội phụ trách một dự án còn lớn hơn, có tầm ảnh hưởng quốc tế. Tôi chấp nhận không chút do dự. Vị thế mới này khẳng định vững chắc vị trí của tôi trong lĩnh vực này, không còn ai có thể nghi ngờ hay đánh giá thấp tôi dựa vào quá khứ.
Một chiều cuối tuần, tôi quyết định tự thưởng cho mình một buổi đi dạo và mua sắm ở khu phố cũ, nơi có những cửa hàng sách nhỏ, những quán cà phê bình dân và không khí yên bình, đối lập hoàn toàn với thế giới hào nhoáng mà tôi từng sống.
Tôi đang lướt xem những cuốn sách cũ trong một hiệu sách nhỏ ven đường thì bất chợt khựng lại.
Ngoài cửa kính, một bóng dáng quen thuộc bước ngang qua.
Tôi nhìn theo.
Một người đàn ông. Dáng vẻ tiều tụy. Quần áo giản dị, đã hơi cũ. Mái tóc cắt ngắn lởm chởm. Râu lún phún. Anh ta đeo một chiếc túi vải đơn giản ngang vai. Đôi giày thể thao bạc màu bước đi chậm chạp trên vỉa hè đông đúc.
Anh ta dừng lại trước một quán ăn bình dân, nhìn vào thực đơn dán trên tường.
Tôi sững sờ.
Là Dư Đồ.
Không còn là Tổng tài Dư Đồ đạo mạo, quyền lực. Không còn là người đàn ông mặc vest hàng hiệu, lái xe sang và được bao quanh bởi những vệ sĩ. Anh ta... trông giống như bất kỳ người đàn ông bình thường nào trên phố, thậm chí còn có phần khắc khổ hơn. Ánh mắt anh ta nhìn thực đơn không phải là sự lựa chọn xa xỉ, mà là sự cân nhắc giá cả.
Anh ta vào quán ăn. Tôi vẫn đứng đó, nhìn theo qua cửa kính hiệu sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-vo-sat-da/chuong-10.html.]
"Tay trắng..." Tôi nghĩ thầm. Lần này, không còn là ẩn dụ hay yêu cầu pháp lý nữa. Là thực tế.
Đột nhiên, anh ta quay đầu. Có lẽ cảm giác được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình.
Ánh mắt anh ta lướt qua đám đông, rồi dừng lại ở tôi.
Khoảnh khắc đó... thời gian dường như ngừng lại.
Mắt anh ta mở to, vẻ mặt từ vô cảm chuyển sang sững sờ tột độ. Anh ta đứng c.h.ế.t trân ở đó, giữa quán ăn ồn ào. Khuôn mặt anh ta pha trộn đủ loại cảm xúc: kinh ngạc, bối rối, xấu hổ, và một nỗi hối hận sâu sắc, đau đớn hiện rõ trong đáy mắt.
Tuệ Lâm hay cười😁
Anh ta nhìn thấy tôi.
Không phải là người phụ nữ khóc lóc níu kéo. Không phải là người vợ cũ "tham lam" trên mặt báo. Anh ta nhìn thấy tôi đứng đó, trong chiếc váy giản dị nhưng thanh lịch, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt bình thản và tự tin. Anh ta nhìn thấy sự rạng rỡ trên gương mặt tôi, sự bình yên trong ánh mắt. Anh ta nhìn thấy một người phụ nữ hoàn toàn khác biệt với quá khứ, đứng ở một thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới hiện tại của anh ta.
Anh ta há hốc miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng không một tiếng nào thoát ra. Anh ta trông thật bất lực, thật nhỏ bé giữa khung cảnh bình dân đó.
Tôi nhìn lại anh ta.
Không có sự hả hê. Không có chiến thắng. Chỉ là sự nhìn nhận.
Nhìn nhận một con người đã từng là tất cả của mình, giờ đây đã tự tay phá hủy mọi thứ. Nhìn nhận kết cục tất yếu của sự lựa chọn và hành động của anh ta.
Tôi không né tránh ánh mắt anh ta. Tôi đứng đó, bình tĩnh. Không tiến lại gần. Không quay đi. Chỉ đơn giản là đối diện. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng chứa đựng cả một hành trình dài của sự đổ vỡ và tái sinh.
Tôi hít một hơi thật sâu. Rồi, tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Một cái gật đầu rất khẽ. Không phải lời chào. Không phải sự tha thứ. Chỉ đơn giản là một lời kết. Cho mối quan hệ của chúng tôi. Cho quá khứ đã qua.
Xong rồi. Mọi thứ đã kết thúc.
Tôi quay người lại, bước vào sâu hơn trong hiệu sách. Để lại anh ta đứng đó, giữa lòng quán ăn bình dân, đối diện với thực tế nghiệt ngã. Đối diện với sự mất mát của chính mình.
Tiền bạc ư? Danh tiếng ư? Những thứ đó giờ không còn nữa. Anh ta đã "tay trắng". Nhưng có lẽ, chỉ đến giờ phút này, nhìn thấy tôi - người phụ nữ đã bị anh ta đánh mất và giờ đây rạng rỡ bước đi trên con đường của riêng mình - anh ta mới thực sự hiểu, thứ quý giá nhất mà anh ta đã đánh mất, không phải là tiền.
Tôi bước đi, không ngoảnh lại, nhìn về phía trước với nụ cười mãn nguyện, hoàn toàn làm chủ cuộc đời mình.