- Em ngủ thêm , giờ đến công ty đó sân bay luôn.
Anh buông cô dậy, kéo vali rời phòng. Dẫu tin rằng tình cảm cô dành cho phai nhạt và tình yêu hiện tại giữa họ chỉ xuất phát từ một phía nhưng những lời cô ở bờ Bắc hôm đó vẫn luôn văng vẳng trong đầu .
Thời gian thể khiến tình cảm dành cho cô thêm sâu đậm và nó cũng thể khiến tình cảm cô dành cho lụi tàn, thể hiểu , chỉ là chấp nhận thôi.
Dẫu vui vì cùng cô ghi tên giấy chứng nhận kết hôn nhưng khi nghĩ đến thành quả là kết quả của một cuộc giao dịch, tim vẫn nhói đau bởi cô hề tự nguyện.
Cô vì giúp một đàn ông khác mà tiếc ép buộc, hy sinh bản , đồng ý lấy .
Cô chạy theo tiễn mà chỉ nhẹ nhàng rời giường, tiến ban công, trông xuống sân bên . Cô hiểu nữa, ban nãy hôn thì sợ, tìm lý do thoái thác nhưng khi dừng và rời , cảm giác hụt hẫng, trống rỗng và mất mát bủa vây. Có lẽ, cô điên .
Lúc Hà Chấn Đông đến giữa sân, ngẩng đầu lên thì Khương Lệ Na về phòng nên thể thấy cô. Anh vẫn mong cô đây tiễn một đoạn hoặc ít nhất, cô sẽ từ cao. Thế nhưng, thật vô vọng.
- Chấn Kiệt, em kết hôn . Anh.. chúc phúc cho em và nhé. – Cô ôm tấm ảnh lòng và thì thầm.
Chiếc xe nữa rời khỏi cổng và hướng thẳng đến tập đoàn Hoa Vinh. Hà Chấn Đông kết nối điện thoại với tai và gọi cho , thông báo với bà rằng công tác dài ngày, về nhà.
Còn về phần ba , cho ông và Khương Lệ Na đăng ký kết hôn, chính thức về chung một nhà và nhanh chóng nhận lời chúc phúc từ ba .
Trông thấy Hà Chấn Đông bước sảnh chính, Liên Hoa rạng rỡ, tiến và cúi đầu chào . Lúc sáng, Sara thông báo, lòng cô vui như mở hội.
Đây là đầu tiên cô nước ngoài công tác mà còn đồng hành cùng đàn ông cô thích. Cô cứ lo rằng đây là một giấc mơ. Có lẽ vũ trụ tiếng cô cầu xin, dần biến ước của cô thành hiện thực.
- Sara thông báo với em đúng ? – Anh hỏi.
- Vâng, giờ em về phòng trọ lấy quần áo . – Cô gật đầu.
- Ừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-204-phong-khong-chiec-bong-2.html.]
Lời dứt, đôi chân dài miên man của tiếp tục sải bước về phía thang máy. Liên Hoa mê mẩn dõi theo bóng dáng chuẩn chỉnh, thẳng tắp của . Đối với cô, đây là cơ hội để khiến Hà Chấn Đông cảm tình với nên cô tận dụng triệt để.
Ngay khi về đến nơi, cô liền soạn những bộ váy mà cô thấy nhất, quyến rũ, thanh lịch theo phong cách của Khương Lệ Na
một giờ chiều, Liên Hoa công ty và cùng Hà Chấn Đông đến sân bay. Ánh mắt ngưỡng mộ của khi thấy và cô sánh bước cùng khiến cô càng thêm tham lam, làm phụ nữ của , cùng nhiều hành động mật hơn nữa để đám đông thêm trầm trồ.
Trước khi máy bay cất cánh, Hà Chấn Đông lấy điện thoại, nhắn tin cho Khương Lệ Na, đó nhắm mắt thư giãn.
Tin nhắn của Hà Chấn Đông hồi đáp bởi cô vợ nhỏ của đang cuộn trong chăn mà ngủ. Sáng nay, cô vẫn nhưng khi ăn trưa dấu hiệu cảm sốt. Cơ địa của cô từ nhỏ là như , mỗi dính mưa thì sẽ cảm sốt mấy ngày, lớn lên chút nữa cũng khá hơn.
Lúc cô tỉnh dậy, là năm giờ chiều. Sau khi rửa mặt, cô bước xuống cầu thang, phòng bếp, bảo Mỹ Liên lấy cháo cho ăn. Cũng may là bà mua thuốc, chườm khăn ướt cho cô.
- Cháu xin về chuyện ngày hôm đó. – Cô bóng lưng phụ nữ lớn tuổi đang tất bật trong bếp, nhỏ giọng .
- Không gì , cô hiểu mà. thật may vì cuối cùng cháu cũng . Cậu chủ thương nhớ cháu, gần như phát điên khi cháu bỏ . – Mỹ Liên tiến , đặt tô cháo nóng lên bàn.
Khương Lệ Na cảm ơn bà cố gắng ăn dù cảm giác ngon miệng. Đột nhiên, cô cảm thấy hối hận vì tiễn cổng.
Riêng việc sắm sửa váy áo, trang sức, giày dép là đủ chứng minh tình cảm dành cho cô nhiều như thế nào , lẽ cách giữa cả hai đến từ phía cô.
Bên ngoài, trời cứ thế tối dần và những hạt mưa lác đác rơi xuống. Khương Lệ Na tựa cửa, trông sân rộng trồng nhiều hoa hồng trắng. Cơn mưa đêm qua khiến những cánh hoa rụng gần hết, trơ nhụy , trông xơ xác, trông thật buồn.
Cô tự hỏi đây là cảm giác của những cô vợ chồng bỏ rơi khi kết hôn ? Vốn tưởng chỉ trong truyện nhưng bây giờ, cô khác gì nhân vật trong chứ. Hình như cô nhớ , nhớ mùi hương bạc hà thoang thoảng, giọng trầm ấm đầy mê hoặc, thở nóng rẫy, vòng tay ấm áp.
Quay trở về phòng, Khương Lệ Na mới phát hiện Hà Chấn Đông nhắn tin cho , tin nhắn thông báo máy bay sắp cất cánh. Khoảng cách giữa hai nước là mười bốn tiếng bay nên cô giờ , vẫn đang bầu trời.
Khoảnh khắc ánh đèn vụt tắt, bóng tối liền tràn căn phòng, mang theo cái lạnh bên ngoài, ve vuốt tấm gầy của con gái. Cô tựa ô cửa sổ, đưa mắt lên thinh đen kịt.
- Ba, , con gái kết hôn . Con sẽ sống thật hạnh phúc. Hai chúc phúc cho con và nhé. – Cô mỉm , thì thầm gió.