Suốt những ngày ở nước ngoài, Hà Chấn Đông đều đặn gọi điện cho Khương Lệ Na vào khung giờ cô tan làm ở quán rượu, và để phải giọng nói ngái ngủ của mình, cô phải cài báo thức trước hai giờ sáng rồi thức dậy cho tỉnh ́o để nói chuyện cùng .
Đêm nay là đêm cuối cùng bởi vì theo lịch trình thì ngày mai, sẽ lên máy bay về lại thành phố.
- Chấn Đông, bên này có mưa rồi, em rõ tiếng nữa, em cúp máy nhé. – Khương Lệ Na chủ động lên tiếng để dừng cuộc gọi.
- Ừ. Ngủ ngon nhé, mưa sẽ giúp em ngủ ngon hơn.
Sau lời nói dịu dàng, đầu dây bên truyền đến âm thanh "tút, tút". Khương Lệ Na hề nói dối , bên ngoài, mưa đang rơi rất lớn, qua ô cửa sổ, cô có thể nhìn thấy con đường trắng xóa dưới ánh đèn vàng mờ cô liêu.
Mưa ̉ tơi, như tiếng hát à ơi ru nỗi buồn trong tim cô chìm vào trong giấc ngủ của niềm đau vô tận, thể dứt .
- Chấn Đông, đừng gặp lại nữa.
Cô gục đầu xuống, hai bả vai run lên theo từng tiếng nấc. Qua đêm nay, bao công sức dành cho cô đều là dã tràng xe cát, cô thể hồi đáp lại tình yêu của nữa rồi.
Cô chỉ có thể cầu cho sớm tìm được người con gái tốt, được mẹ ủng hộ, chỉ có như vậy, hạnh phúc của mới trọn vẹn.
Một đêm an giấc nên sắc mặt Khương Lệ Na mấy tốt. Khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của mình trong gương, cô cũng giật mình, vội vàng trang điểm để thần thái ổn hơn.
Trong bất cứ nghề nào thì vẻ ngoài cũng là thứ gây ấn tượng đầu tiên với người đối diện. Cũng may là tay nghề trang điểm của cô tệ, đủ để biến bản tươi tắn hơn.
Sau khi cho các thứ cần thiết vào giỏ xách, cô lấy điện thoại, tháo sim cũ và sim mới vào, đó gởi tin nhắn cho Trịnh Việt Cường, Lục Mỹ cùng Lý Phong, thông báo với họ rằng cô đã đổi số. Tin nhắn vừa gởi lâu thì Trịnh Việt Cường đã gọi lại.
- Có chuyện gì xảy với em Lệ Na? Sao đột nhiên đổi số vậy? – Giọng Trịnh Việt Cường tràn đầy lo lắng.
- Em ổn mà. Chỉ là em đổi nơi làm việc rồi nên muốn số thôi, tránh những khách hàng cũ làm phiền. – Cô mở to mắt và nói những lời nửa là sự thật, nửa là lừa dối.
- Giờ em làm gì? Ở ?
Khương Lệ Na giấu gì người đàn ông mà cô xem chẳng khác nào trai, nói cho hắn biết công việc và nơi làm việc hiện ̣i của cô.
Nghe biết cô đã làm công việc gần đúng với chuyên môn và sở thích, Trịnh Việt Cường vui mừng khôn xiết. Bản hắn cũng muốn cô làm ở quán rượu dù rằng nơi đó cũng có hoạt động nào là xấu đối với nhân viên phục vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-177-khoi-dau-tot-dep-1.html.]
- Được rồi, em gái, ít hôm nữa sẽ sang đó ủng hộ em. Nói trước với em là phó tổng của Trịnh Bối may đồ thì thôi, nếu may là từ mười bộ trở lên đấy.
- Vâng, em sẽ ưu tiên may cho trước. Em đợi , trai.
Cả hai cùng lúc bật cười. Trịnh Việt Cường đưa tay gạt giọt nước mắt vừa ứa khóe mi, cuối cùng thì hắn cũng có thể gọi cô là em gái và được cô gọi là trai.
Tuy thể nói rõ cho cô biết dòng máu đang chảy trong cơ thể cô có một nửa trùng với hắn nhưng như vậy cũng là quá tốt rồi.
Dạo này, Trịnh Tú Trân đã chịu đến công ty làm lễ tân, còn đàn đúm bạn bè chơi quậy phá nữa nên hắn cảm thấy rất bình yên, giờ lại Khương Lệ Na tìm được chỗ làm tốt, hắn khỏi cảm động và thầm cảm ơn cuộc đời.
Cánh cửa hé mở và Trịnh Việt Hùng bước vào. Thấy mắt và mũi con trai đỏ, ông vô cùng ngạc nhiên, biết hắn gặp chuyện gì mà xúc động đến vậy.
Mấy hôm nay, ông cứ mơ thấy người tình cũ nên quyết ̣nh sẽ sang bờ Bắc một chuyến, thăm đứa con gái mà có lẽ cho đến lúc ông nhắm mắt xuôi tay thì ông vẫn thể nhận lại cô. Ông đã suy nghĩ rất nhiều để đưa quyết ̣nh này.
- Có chuyện gì với con vậy? – Ông chau mày, nhìn chằm chằm vào con trai.
Trịnh Việt Cường lắc đầu rồi cho ông biết rằng Khương Lệ Na đã nghỉ việc ̣i quán rượu và giờ đang làm thợ may cho một tiệm may lớn nhất nhì bờ Bắc, nơi chuyên cắt may riêng các trang phục cho giới thượng lưu.
- Địa chỉ ? Ba muốn thăm con bé. – Hai mắt Trịnh Việt Hùng sáng lên.
- Ổn ba? – Trịnh Việt Cường hoang mang.
- Ba sẽ đến với tư cách là một khách hàng, con cứ yên tâm.
Nhìn vẻ háo hức của ông, Trịnh Việt Cường nhịn được cười, nụ cười của sự mãn nguyện. Hắn còn tưởng ông sẽ mãi mãi muốn gặp lại đứa con gái mà ông đã vô tình đến mức biết đến sự tồn ̣i của nó.
Lá rụng về cội, hắn hy vọng một ngày ở tương lai xa, ba hắn và cô có thể nhìn nhận , dẫu chỉ là một sự nhìn nhận giữa ông, hắn và cô thôi, cho thêm bất kỳ ai biết.
Thế là, hắn nhanh chóng gởi vị trí của tiệm may đó qua cho ông và dặn dò ông rằng nếu Khương Lệ Na có thắc mắc thì cứ nói là hắn giới thiệu ông đến ủng hộ.
Lúc này, Khương Lệ Na đã đến nơi làm việc và tiếp tục cắt may mấy bộ vest cho Lý Phong. Trong khi cô đang chăm chú tập trung thì bỗng có hai vị khách nam bước vào, nói với bà chủ rằng họ muốn may mấy cái áo sơ mi và quần tây, đồng thời chỉ ̣nh người may sẽ là cô gái có tên Khương Lệ Na.
- Lệ Na, đây một chút em.