8.
Tôi kể chuyện cho .
Nói thì buồn , từ nhỏ với cũng quá thiết. nhờ sự “ngầm khó chịu” với cô Ba, cộng thêm lúc đó bốc đồng đưa em họ là Tiểu Quyên Đôn Hoàng, một câu mà đến giờ vẫn khâm phục: “Mẹ giúp con trông ba ngày.”
Tôi cảm thấy vẫn là đáng tin. Mẹ kể xong, im lặng lâu mới bật một câu:
“Thuý Phương điên .”
“Nếu bà bình thường một chút, thì dù Tiểu Quyên bệnh, một yêu con gái liệu loan tin bệnh tình của con khắp thiên hạ ? Lại còn là bệnh tâm thần nữa.”
“Bà làm là khiến cả Tiểu Quyên và chính ‘tử hình xã hội’ đấy.”
Quả thật, trong mắt bình thường, bệnh nhân tâm thần gần như còn coi là đồng loại nữa.
“Tiểu Quyên cần thương hại.”
Lời của từng câu từng chữ đều trúng ngay tâm can .
“Mẹ, xem làm để cứu Tiểu Quyên?”
Tôi và bàn bạc lâu.
Cuối cùng, chúng thống nhất rằng — so với thể diện của cô Ba, việc để Tiểu Quyên sống khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Và thứ thể phá tan lời dối của cô Ba, chính là để cả họ hàng đều đời một căn bệnh tên là “Hội chứng Munchausen by Proxy” (hội chứng giả bệnh qua khác).
Tôi gửi nhóm họ hàng đường link một bộ phim Mỹ: : “The act”
Để họ nhanh chóng hiểu tư tưởng trung tâm của phim, còn vài “lý do đề cử”:
“Chấn động! Thứ đáng sợ nhất là ma quỷ, mà thể chính là lòng ngay bên cạnh bạn!”
“Tình mẫu tử đôi khi thể biến thành con d.a.o sắc nhất.”
Gửi vài phút vẫn ai trả lời, đang thấp thỏm thì em họ ăn ý với lập tức phối hợp:
“Tôi xem ! Dựa câu chuyện thật! Sợ lắm!”
Cậu ngay đó gửi một đoạn văn, chắc là chép từ đó:
Bộ phim khắc họa một cặp con bề ngoài tiêu chuẩn “ hiền con thảo”.
Di Di, một bà đơn mạnh mẽ, trốn thoát khỏi chồng nghiện rượu và ma túy, một chăm sóc cô con gái bại liệt. Ngày nào cũng tắm gội, chải tóc, cho con uống thuốc, đút ăn; thỉnh thoảng còn đẩy xe lăn đưa con dạo.
Còn cô bé Gypsy đáng thương, cạo trọc đầu, da xanh xao, đeo kính dày cộp, co ro xe lăn, trông ngây dại và nhút nhát.
Cô mắc hàng loạt bệnh: động kinh, hở van tim, teo cơ, bại liệt, thiếu máu, khó nuốt, ung thư máu, hen suyễn… dường như lúc nào cũng thể tử thần mang .
Cô còn cắt bỏ tuyến nước bọt, hầu như thể ăn uống bằng miệng, chỉ sống nhờ thức ăn lỏng và ống dẫn trực tiếp dày do chuẩn .
Đối với cô con gái bệnh tật, bà bao giờ tỏ khó chịu.
Từ phóng viên, hàng xóm, đến qua đường, ai cũng khen Di Di là dũng cảm và bụng, chỉ thiếu điều trao cho bà giải “Cảm động nước Mỹ”.
Thế nhưng…
Cậu em họ dừng ở đó.
Tôi trao ngay cho thằng bé một cái huy chương “ kể chuyện xuất sắc”. Nếu ở thời xưa, nó chắc chắn là một kể chuyện giỏi.
nếu kể hết nội dung phim , họ hàng trong nhóm sẽ còn hứng thú xem nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-me-dang-so/chuong-8.html.]
Chữ nghĩa mãi chỉ là thứ khô khan, họ tận mắt thấy trong phim độc ác và cô con gái đáng thương, để họ hiểu “Hội chứng Munchausen by Proxy” thực chất là gì.
Vì phim khá dài, để họ chịu nhấn xem, tìm Weibo một tài khoản làm video tóm tắt “5 phút kể phim”, trong đó tóm gọn các điểm chính và phổ biến kiến thức về căn bệnh một cách dễ hiểu.
Nhóm im lặng lâu.
Khoảng mười phút , một em họ xa đang học cấp 3 rụt rè nhắn: “Sao thấy bà trong phim giống y như thím Ba ?”
Một câu làm dấy lên sóng lớn.
“ đó, nhiều chỗ giống hệt Thuý Phương.” — một họ hàng quen thêm.
ngoài hai đó, nhóm vẫn im phăng phắc.
Tuy , để ý. Video gửi đăng bằng chức năng “Weibo Story”, nên thể thấy ai mở xem.
Trong danh sách xem mới nhất, nhiều avatar trùng hệt với avatar họ hàng trong nhóm.
Tôi họ xem.
Vì tính cách kín đáo của Trung Quốc, cộng thêm tư duy “gặp còn ngẩng mặt”, họ sẽ tố cáo cô Ba trong nhóm, cũng bàn luận công khai.
Chỉ em họ cấp 3 và một họ hàng quen dám làm “đứa trẻ chỉ hoàng đế đang trần truồng”.
thế là đủ.
Tôi cần họ bàn luận, cũng cần họ mắng chửi.
Chỉ cần họ trở thành “đa im lặng” phía khi cứu Tiểu Quyên là .
Mẹ gửi cho một tin nhắn: “Mọi việc . Đi thôi.”
Theo kế hoạch bàn, chúng sẽ đến nhà cô Ba, cưỡng chế đưa Tiểu Quyên .
Sẽ đưa cô đến bệnh viện lớn để khám tổng quát, đồng thời chứng minh cô Ba vẫn luôn cho Tiểu Quyên uống thuốc dành cho bệnh nhân tâm thần.
Mục tiêu cuối cùng là để Tiểu Quyên rời hẳn khỏi cô Ba. Em hơn mười tám tuổi, cần giám hộ nữa.
Nói làm là làm. Tôi và xuất phát từ chỗ ở của mỗi , cùng đến nhà cô Ba.
đường , bỗng thấy bồn chồn và bất an.
Sau mới , con một loại “cảm ứng mơ hồ” — thực đó là tiềm thức đang nhanh chóng suy luận logic.
Điều khiến bất an là… Tiểu Quyên từng thẳng với cô Ba rằng em bệnh của bà. Mà là một nhân viên y tế, cô Ba chắc chắn hiểu rõ bệnh tình của .
Bà thường ngủ muộn, thích lướt WeChat Moments, hầu như lúc nào tỉnh cũng xem điện thoại. Trong nhóm họ hàng, bà là chuyện tích cực nhất.
lúc , trời vẫn còn sớm, gửi video nhắm thẳng bà, mà bà hề phản ứng, cũng nổi giận tìm đối chất như tưởng.
Tôi và gần như cùng lúc đến nhà cô .
Chúng gõ cửa mãi mà ai mở. từ ánh sáng hắt ở ban công và tiếng TV vẳng , chúng bên trong .
Đang gõ cửa, bỗng phát hiện tin nhắn mà Tiểu Quyên gửi cho vài giờ :
Nội dung ngắn: “Em tỉnh . Em g.i.ế.c bà .”
Vài giờ , đúng lúc đang gửi video về hội chứng Munchausen by Proxy nhóm họ hàng.
Tin nhắn bỏ qua.
Tôi cho xem, bà lập tức gọi 119. Khi lính cứu hỏa phá cửa xông , họ ngay lập tức nhận điều bất thường:
“Rò rỉ khí gas!”
“Mau mở cửa sổ!”