Chúng tôi rời khỏi lòng đất, băng qua khu rừng bê tông bị bỏ hoang. Ánh sáng chiếu xiên qua những mảnh kính vỡ. Trên bầu trời, những vệ tinh giám sát đã ngừng quay. Hệ thống chính tạm thời sụp đổ.
Nhưng chẳng ai vui mừng.
Bởi chúng tôi biết – đó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.
Căn cứ tạm được dựng lên trong một khu ký túc xá cũ của Khu 3 – nơi từng là trung tâm đào tạo trí nhớ cho nhân bản. Tường loang lổ. Cửa không còn khóa. Nhưng nó vẫn là nơi duy nhất đủ xa khỏi vùng kiểm soát.
Tôi cùng Khương Dạ thiết lập nhóm nòng cốt để ổn định tình hình: y tế, ký ức, bảo vệ, hậu cần.
Thiên Lam được đặt dưới sự chăm sóc đặc biệt – hệ thần kinh của con bé vẫn chưa ổn định sau khi bị “ngắt kết nối” khỏi hệ thống.
Tôi chạm tay vào trán con, thì thầm:
– “Con sẽ ổn thôi. Mẹ hứa.”
Mọi chuyện dường như đang dần vào quỹ đạo. Những bản thể dần nhớ ra tên mình, nghề nghiệp, thậm chí cả những mảnh ký ức tưởng như đã mất.
Có người nói về những mùa lũ ở quê.
Có người nhớ ra một khúc hát ru.
Có người nhận ra... mình từng là kỹ sư của hệ thống.
Và chính điều đó khiến tôi bắt đầu lo lắng.
Một tuần sau, Khương Dạ gọi tôi vào phòng điều phối.
Trên tường là sơ đồ nhận diện hành vi.
Anh chỉ vào một điểm đỏ:
– “Người này tên là Vỹ. Từng là quản trị viên cấp trung. Giờ ký ức đã trở lại.”
Tôi nhìn vào hình ảnh một người đàn ông trạc 40, vẻ ngoài điềm đạm. Ông ta phụ trách phân phối nhu yếu phẩm trong khu.
– “Có gì lạ không?”
Khương Dạ nhíu mày:
– “Lạ ở chỗ… ông ta nhớ quá nhanh. Và quá rõ.”
Tôi im lặng.
Khương Dạ thì thầm:
– “Anh nghi có kẻ trong chúng ta… là bản sao nâng cấp, được cài vào để phá hoại từ bên trong.”
Tôi bắt đầu theo dõi Vỹ.
Ông ta trò chuyện với mọi người, ghi chép cẩn thận. Nhưng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp ánh nhìn của ông – không cảm xúc, không mạch cảm xúc nào hiện ra trong nét mặt.
Một buổi tối, tôi thấy ông ta đi vào khu ký ức riêng – nơi lưu trữ tạm thời các đoạn ký ức thô đang trong quá trình phục hồi.
Không ai được vào đó nếu không có mã lệnh đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-giu-mat-thuc/chuong-9-hat-mam-phan-boi.html.]
Tôi đi theo.
Tôi thấy ông ta cắm một thiết bị lạ vào ổ giải mã.
Một dãy số lập tức hiện lên – là chuỗi mã tái ghi. Thứ này có thể thay đổi nội dung ký ức, khiến nạn nhân nhớ sai quá khứ của chính mình.
Tôi không do dự.
– “Dừng lại!”
Vỹ quay lại. Mắt ông ta chuyển sang xanh – màu của giao diện nội tâm hệ thống.
Tôi rút d.a.o chích điện, lao tới.
Nhưng ông ta biến mất – như thể là ảo ảnh.
Tôi lảo đảo. Thiết bị giải mã vẫn còn nguyên. Nhưng dữ liệu đang bị cấy nhiễm.
Tôi hét lớn qua bộ đàm:
– “Cảnh báo cấp độ 1! Có kẻ phá hoại trong nội bộ!”
Khi tôi quay về trung tâm, một điều kinh hoàng đang diễn ra:
Thiên Lam không còn trong phòng.
Khương Dạ đang lật tung bản đồ an ninh.
– “Chúng đã vào được tầng bảo vệ!”
Tôi thở gấp. Trong đầu chỉ còn đúng một điều:
Nếu chúng cấy ký ức sai vào Thiên Lam… con bé sẽ không còn là con tôi nữa.
Tôi gào lên:
– “Lập đội truy tìm! Phải tìm bằng được nó trước khi chúng viết lại tâm trí của con bé!”
Trong màn đêm, tôi và Khương Dạ dẫn đầu nhóm truy vết.
Dưới lớp đất lạnh, giữa những đoạn hành lang mục nát, tôi lần theo dấu vết năng lượng để lại. Và rồi…
Tôi thấy con bé.
Bị đặt trong vòng đồng bộ nhân bản.
Một bản thể khác – mang gương mặt tôi, đang đọc mã ghi vào đầu nó.
Tôi gào:
– “DỪNG LẠI!!!”
Cô ta nhìn tôi, mỉm cười:
– “Cô đến trễ rồi, bản gốc.”