Tầng dưới cùng bắt đầu rung chuyển.
Hệ thống phát hiện tín hiệu phá mã. Những chuỗi số đỏ rực chạy loạn trên các vách tường kỹ thuật số. Trí nhớ gốc đang được truy xuất. Và tôi, An Hạ, đang ở giữa tâm bão.
Yên Lam ngã xuống nền, co giật. Cô vẫn còn là người – nhưng hệ thống đã can thiệp sâu đến mức… những đoạn phản kháng trong não cô bị triệt tiêu.
Tôi lao tới bên cô, giữ đầu cô khỏi đập xuống sàn:
– “Yên Lam, tỉnh lại đi!”
Nhưng đôi mắt cô đã chuyển sang màu trắng đục.
Khương Dạ kéo tôi lại:
– “Không cứu được! Giải phóng trí nhớ sẽ khiến bản sao và người đã bị đồng hóa… vỡ nát.”
– “Cô ấy không phải bản sao!”
– “Nhưng cô ấy đã chọn phía bên kia!”
Tôi lặng người.
Tín hiệu khôi phục bắt đầu lan ra. Những buồng chứa – nơi lưu giữ bản sao và ký ức đóng băng – lần lượt phát sáng.
Tôi bước vào khoang chính.
Trong hàng trăm ống thủy tinh, hàng loạt gương mặt dần mở mắt. Một người đàn ông già. Một cô bé nhỏ xíu. Một người phụ nữ có đôi mắt giống hệt tôi.
Họ chậm rãi tỉnh dậy như thể vừa trở về từ một giấc mộng dài.
Tôi chạm tay vào một ống – Thiên Lam.
Cô bé vẫn đang ngủ. Gương mặt nhỏ bé, an lành. Không hề biết mẹ mình đã đổi cả thế giới để giữ ký ức của con.
Tôi siết chặt bàn tay.
– “Mở toàn bộ hệ thống! Giải phóng tất cả bản thể bị xóa!”
Khương Dạ gào lên:
– “Cô sẽ khiến hệ thống tự diệt!”
– “Chính là điều tôi muốn!”
Anh không nói thêm. Chỉ đứng bên cạnh tôi, cùng ấn chuỗi mã cuối cùng.
Bức tường phía sau nứt ra, ánh sáng trắng xé toạc không gian.
Hàng ngàn bản thể từ từ bước ra. Họ run rẩy, lạc lõng. Nhưng trong ánh mắt… là thứ hệ thống không thể cướp: ý thức về bản thân.
Một người phụ nữ khóc nấc khi nhìn thấy con trai mình.
Một cụ ông lẩm bẩm tên người vợ đã bị “xóa” từ 20 năm trước.
Một cậu bé gào khóc khi bám lấy đôi tay gầy gò của mẹ.
Và tôi, chỉ đứng yên, nhìn Thiên Lam từ từ mở mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-giu-mat-thuc/chuong-8-giai-phong.html.]
Con bé nhìn tôi.
Mắt ngơ ngác. Một giây. Hai giây.
Rồi bỗng bật khóc, lao vào lòng tôi.
– “Mẹ!”
Tôi ôm con, lần đầu tiên sau bao năm. Cảm giác ấy… không một thuật toán nào có thể mô phỏng.
Nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian.
Hệ thống không im lặng.
Từ tầng cao nhất, giọng nói tổng thể vang lên:
– “PHÁT HIỆN XÂM NHẬP. KÍCH HOẠT CHẾ ĐỘ LÀM SẠCH.”
Tôi nắm tay Khương Dạ:
– “Chúng ta phải đưa họ rời khỏi đây. Tất cả.”
Anh gật đầu.
– “Có một lối – Đường Hầm 0. Dẫn ra ngoài vùng kiểm soát.”
Tôi hét lớn:
– “Mọi người! Ai còn nhớ tên mình, đi theo tôi! Ai còn biết mình là ai – đừng dừng lại!”
Và chúng tôi bắt đầu chạy.
Hơn một ngàn con người. Những bản thể bị xoá, nay giành lại tên mình. Chúng tôi chạy xuyên qua những tầng kỹ thuật số. Mỗi bước chân là một cú đạp vào hệ thống đã biến con người thành dữ liệu.
Giữa đường, tôi quay đầu.
Yên Lam vẫn nằm đó, bất động.
Tôi định lao lại.
Nhưng Khương Dạ giữ tôi:
– “Cô ấy đã không chọn phía này. Đừng để cô ấy kéo cô quay lại.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Thiên Lam. Cô bé ngước lên:
– “Mẹ, cô kia là người xấu à?”
Tôi nhìn Yên Lam – đôi mắt hé mở, khóe môi rỉ m.á.u – và lắc đầu:
– “Không. Chỉ là người từng sợ hãi.”
Khi ánh sáng đầu tiên rọi vào, chúng tôi đã ra khỏi tòa thành.
Bầu trời không xanh. Nhưng không còn tối.
Tôi quay đầu nhìn khối hệ thống đằng sau – dần sụp đổ. Không phải vì một cú tấn công, mà vì ký ức.
Thứ duy nhất không thể bị lập trình.