NGƯỜI GIỮ MẬT THỨC - Chương 2: Ký Ức Bị Niêm Phong

Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:46:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi mở mắt sau một đêm gần như trắng.

Không phải vì sợ hãi. Mà vì ký ức. Nó rạch những vết lằn âm ỉ vào giấc mơ, như thể có một phiên bản khác của tôi – đang la hét, gào khóc trong bóng tối, bị khóa chặt trong chiếc hộp mang tên “quên lãng”.

Tôi không chắc điều gì đang thật, điều gì đang bị dựng lên. Nhưng tôi biết một điều: tôi không thể tiếp tục ngồi yên.

Chiếc radio bên cửa sổ sáng nay im bặt. Không còn giọng nam trầm phát tin nhắn nữa. Nhưng đồng hồ vẫn chạy. Và tôi còn giữ được bọc giấy bà chủ tiệm tạp hóa dúi vào tối qua.

Bên trong, ngoài chiếc đồng hồ, còn có một mảnh giấy nhỏ hơn mà đêm qua tôi chưa chú ý tới. Trên đó, chỉ vỏn vẹn ba chữ:

"Hồ Ức Vọng."

Tôi không biết tại sao từ ấy khiến lòng n.g.ự.c tôi siết lại. Như thể tôi từng mất mát điều gì đó rất quan trọng ở nơi đó.

Hồ Ức Vọng nằm ở rìa phía Nam thành phố – khu vực vốn dĩ bị phong tỏa từ sau “Sự Cố Lặng”. Tôi không biết chính xác Sự Cố ấy là gì. Không báo chí nào còn tồn tại. Người dân thì chỉ nhắc đến nó bằng ánh mắt lảng tránh và một từ: “quên rồi.”

Trên đường đến hồ, tôi đi ngang qua Khu 7 – nơi được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ trên bản đồ đêm qua. Một hàng rào sắt cao chừng ba mét chắn ngang, phủ kín dây thép gai và dòng chữ: "Khu vực hạn chế. Cấm tiếp cận. Có thể sử dụng vũ khí nếu cần thiết."

Kỳ lạ là… không có lính gác. Không có ai. Chỉ có một cánh cổng sắt khóa hờ như thể đang chờ đón một ai đó đủ liều lĩnh để bước vào.

Tôi không định vào. Chưa phải lúc. Tin nhắn nói rõ: “Mật khẩu: 173.” Tôi cần nhiều hơn trước khi mạo hiểm.

Hồ Ức Vọng mờ sương, như một tấm gương bị phủ bụi. Nước phẳng lặng đến mức bất thường. Trên bờ, có một chiếc ghế đá duy nhất. Khi tôi đến gần, tôi thấy một người đang ngồi ở đó. Mái tóc đen, chiếc áo khoác dày, tay đút túi.

Tôi khựng lại.

Người ấy quay đầu.

Là một người đàn ông.

Gương mặt anh ta không lạ – nhưng cũng không quen. Mắt sâu, sống mũi thẳng, ánh nhìn có thứ gì đó không dễ chịu nổi. Như thể anh ta đang nhìn xuyên qua tôi, thấy cả những điều tôi không muốn nhớ lại.

“An Hạ,” anh ta cất tiếng, giọng nói trầm, hơi khàn, giống hệt giọng radio đêm qua.

Tôi siết chặt tay. “Anh là ai?”

“Khương Dạ.” Anh ta nhìn tôi không chớp. “Cô không nhớ tôi.”

“Tôi chưa từng gặp anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-giu-mat-thuc/chuong-2-ky-uc-bi-niem-phong.html.]

“Gặp rồi. Trong một dòng thời gian khác.” Anh đứng dậy, bước về phía tôi. “Khi cô còn nhớ. Khi cô chưa phản bội tôi.”

Cả thế giới bỗng rung lên một nhịp.

“Anh nói gì vậy?”

“Tôi là người duy nhất còn giữ toàn bộ ký ức trước Sự Cố Lặng. Và cô... là người đã khởi động nó.”

Tôi bật cười, đầy mỉa mai. “Tôi à? Tôi thậm chí còn không nhớ mình sống ở đâu.”

“Chính vì vậy nên cô nguy hiểm nhất.”

Tôi lùi một bước. Gió bên hồ bỗng lạnh buốt như kim châm.

“Cô từng là trưởng nhóm phát triển hệ thống Mật Thức. Dự án được tài trợ bởi chính phủ Lưỡng Nguyệt. Mục tiêu: lưu trữ ký ức con người để tái tạo sau thảm họa.” Anh ngừng lại, giọng khẽ run. “Nhưng cô đã kích hoạt chế độ xóa toàn cầu. Và bây giờ, cô không nhớ vì sao.”

Tôi lắc đầu. “Không. Tôi không tin.”

Khương Dạ bước đến gần. Anh đưa ra một vật: một con chip nhỏ, hình thoi, sáng lên ánh đỏ nhạt. “Cô đã để lại ký ức của mình trong thứ này. Tôi đã giữ nó… kể từ lúc cô biến mất.”

Tôi cầm con chip. Lòng bàn tay nóng rực như bỏng. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một hình ảnh chớp nhoáng – tôi đứng trong căn phòng kín, tay đặt trên bảng điều khiển, và những con số đang lùi về 0.

Tôi buông tay. “Tôi không thể tin anh.”

“Đừng tin tôi. Nhưng hãy tin những gì cô sắp thấy ở Khu 7.” Anh lùi bước, ánh mắt buồn rười rượi. “Nếu cô dám vào đó.”

Trở về căn nhà bỏ hoang, tôi mở tấm bản đồ ra lần nữa. Dưới ánh nắng cuối ngày, chữ mờ hiện lên sau lớp mực cũ:

“Mỗi người giữ một phần sự thật. Kẻ nhớ – phải chịu đau.”

Tôi không biết ai viết dòng đó. Nhưng trái tim tôi dường như đã biết câu trả lời. Dù đau, tôi vẫn phải nhớ.

Tôi gắn con chip Khương Dạ đưa vào khe ổ cứng bên dưới radio. Một giọng nữ vang lên – giọng tôi:

“Dự án Mật Thức không thể dừng. Nếu bạn nghe được điều này, tôi có thể đã phản bội cả thế giới. Nhưng tôi làm vậy để bảo vệ thứ còn lại – ký ức thật sự.”

Ngoài trời, đồng hồ công cộng bắt đầu đếm ngược. Và lần đầu tiên, tôi thấy trên bầu trời một chùm ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện – lặng lẽ xoáy tròn, như đang gọi về một phần quá khứ bị phong tỏa.

Ký ức không bao giờ biến mất.

Nó chỉ… bị niêm phong.

Loading...