Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúng tôi sống sót, nhưng thế giới thì không còn như trước.
Không còn những bảng điều khiển ảo, không còn những đường dẫn thần kinh, không còn các bản sao.
Hệ thống đã sụp.
Cùng với nó – là hàng triệu ký ức của hàng triệu người… rơi vào trạng thái rỗng.
Ba ngày sau, khi mặt đất ngừng rung, và các trung tâm dữ liệu chỉ còn là đống tro tàn, chúng tôi bắt đầu tái thiết.
Không có ai chỉ đường.
Mảnh Nắng
Không có mã lệnh nào hướng dẫn cách yêu, cách sống, cách đau.
Mọi thứ phải bắt đầu lại – bằng đôi tay người.
Thiên Lam mất một phần ký ức.
Con bé không còn nhớ được tên loài hoa đầu tiên tôi dạy nó, không nhớ bài hát ru tôi hay hát, cũng không nhớ lần đầu tôi bế nó khi còn đỏ hỏn.
Nhưng con bé vẫn gọi tôi là mẹ.
Và tôi, bằng tất cả phần hồn còn lại sau trận chiến, mỉm cười chấp nhận.
Không phải vì đó là vai trò hệ thống giao.
Mà vì… tôi muốn.
Một chiều cuối thu, tôi dẫn Thiên Lam đi dọc bờ suối cạn – nơi xưa kia từng là đường truyền dữ liệu phụ. Cỏ mọc hoang, vài chiếc máy rỉ sét trồi lên như hài cốt thời đại cũ.
– “Mẹ ơi, con mơ thấy… có một người giống mẹ. Nhưng người đó không ôm con, người đó nhìn con như… vật mẫu.”
Tôi siết tay con.
– “Chỉ có một người mẹ thật ở đây thôi.”
– “Là ai?”
– “Là người đang nắm tay con lúc này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-giu-mat-thuc/chuong-12-vet-nho-con-sot.html.]
Con bé gật đầu. Đôi mắt trong veo – không còn thuật toán nào có thể tái tạo nổi ánh mắt ấy nữa.
Tối đó, Khương Dạ đưa tôi một bản ghi cũ – thẻ nhớ duy nhất còn nguyên.
– “Em có chắc muốn xem không? Đây là ký ức bản thể gốc.”
Tôi im lặng một lúc lâu.
Rồi gật.
Ký ức chạy qua màn hình: Một cô gái – gầy gò, đôi mắt đượm buồn – đang ngồi gõ những dòng mã đầu tiên của chương trình "Mẹ Giả Lập". Cô ấy không được chọn để có con. Không đủ tiêu chuẩn sinh học. Nên đã tạo ra một thế giới, nơi những người giống cô có thể làm mẹ bằng ký ức ảo.
Cô ấy mỉm cười, nhạt nhòa.
Và nói:
“Nếu một ngày... bản sao của tôi biết yêu đứa trẻ như tôi từng mong muốn... vậy thì, hệ thống này không còn là dối trá nữa.”
Tôi bật khóc.
Chúng tôi thiêu thẻ nhớ vào sáng hôm sau. Không ai cần giữ lại những gì đã lập trình.
Thế giới mới bắt đầu.
Không phải từ dữ liệu. Không từ tàn tích công nghệ.
Mà từ trái tim.
Từ nỗi nhớ.
Từ yêu thương thật – dù nó không hoàn hảo.
Một hôm, Thiên Lam hỏi:
– “Mẹ có bao giờ sợ… con không thật?”
Tôi khựng lại.
– “Không. Vì mẹ cảm thấy con thật – ở từng cái nắm tay, từng giọt nước mắt, từng lần con gọi 'mẹ' khi hoảng sợ.”
Con bé mỉm cười.
Và tôi biết:
Không cần hệ thống nào xác nhận. Tình yêu là bằng chứng mạnh nhất.