Tôi bên cạnh cha đang ngủ bao lâu.
Ông trông tệ quá. Khi nào da ông trở nên trong suốt thế? Làm bỏ lỡ điều ? Mới chỉ vài tuần thôi. Ông khỏe hơn nhiều so với cuối ở đây. Giờ thì, ông trông giống như...Giống như...
Tôi đưa tay và nắm lấy tay ông nhưng ông trông quá yếu để chạm . Giống như ông tạo thành từ bụi và nếu chạm ông thì ông sẽ tan vỡ mất.
Y tá vài . Kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của bố và chỉ cho cách lấy tăm bông lau môi ông để giữ cho chúng ướt. Thái độ của cô dịu với . Ai Adam dối cô những gì về ? Điều đó khiến tự hỏi: ông dối những gì khác? Có một điểm chung trong nhiều điều tồi tệ xảy : Adam Archer. thể nghĩ về điều đó ngay bây giờ.
"Daphne?" giọng yếu ớt của bố phát như một lời thì thầm qua đôi môi nứt nẻ. Mắt ông chỉ mở hé.
"Bố ơi," nghiêng chạm má bố. Đừng . Đừng . Cảm giác khô và mềm như bột bánh filo. "Con ở đây, bố ơi. Mọi chuyện sẽ thôi."
“Trông con...giống con quá. Ta cứ tưởng con là bà .”
C.h.ế.t tiệt, giờ mất. "Con nghĩ đến bà ." Tôi lấy tay áo che mắt và cầm lấy cốc nước. "Này, bố uống hộ nước ?"
Mọi thứ khác giờ đây đều trở nên ngớ ngẩn và quan trọng. Tất cả những bộ phim truyền hình. Tất cả những tổn thương và oán giận. Vào khoảnh khắc , tất cả những gì là và dành thời gian cho bố . Tôi lãng phí quá nhiều thời gian. Cả hai chúng đều .
"Thử ..." ông thì thầm. Tôi đặt ống hút giữa môi ông và dụ ông nhấp vài ngụm. Ông uống nhiều. Đó là lúc : chúng đang đếm từng giờ, từng ngày. C.h.ế.t tiệt.
Những giọt nước mắt lăn dài má . “Con bố tệ đến thế. Con ở đây . Bố ạ.”
“Bận rộn... cô gái.” Đôi mắt ông mở to hơn một chút và sáng lên, một nụ nhỏ cong lên đôi môi.
"Ừ." Tiếng của thật t.h.ả.m hại. "Chắc chắn là vài ngày ." Tôi lọc qua tất cả những gì xảy , cố gắng tìm điều thể với ông . Này, bố, con lên báo lá cải nữa... là cởi hết quần áo! Và con mất tình yêu của đời và công việc của chỉ trong một vụ bê bối. Ồ, và con nghĩ Adam Archer dàn dựng tất cả để thể đ.á.n.h cắp công ty của chúng .
"Ừm, bố? Con với bố rằng... Con đính hôn." Tôi chằm chằm ngón tay đốm gan của ông đan ngón tay . "Con với Adam rằng con kết hôn với ." Tôi bất kỳ chi tiết ghê rợn nào cho bố . Và cố gắng gọi Adam là một thằng khốn nạn.
Bố kêu lên một tiếng nhỏ và vội vã chạy ngoài, “Con đó là điều bố ở con.”
Ông vẻ bồn chồn và cuối cùng cũng hét lên : "Không".
"Không?" Tôi liều lĩnh ngước mắt ông. Vậy thì cuối cùng chuyện đến ? Và ông thậm chí còn điều tồi tệ nhất. Làm thể với ông rằng công việc cả đời của ông, công ty của ông sắp vuột khỏi tay ? "Con là một kẻ thất bại." Chỉ là một lời thì thầm nhưng hẳn thấy.
“Suỵt. Không là thất bại. Không bao giờ.” Bàn tay ông theo cổ tay , các tĩnh mạch, như thể nhớ lúc chúng truyền dịch.
"Con thể cứu . Con chữa khỏi bệnh cho . Đó là lý do tại bố sinh con, đúng ?" Tôi nửa miệng. cả hai chúng đều .
"Daphne," ông lẩm bẩm tên . Hai dòng nước chảy từ mắt ông .
"Suỵt." Tôi lau mặt cho ông và cho ông thêm nước. Y tá bước và khoảnh khắc đó phá vỡ. Tôi xin phép để bố gian riêng tư.
Tôi tìm thấy một phòng tắm và lấy một hộp khăn giấy. Sau đó, cửa cống mở . Khi , bố đang ngủ, vì thức canh bên cửa sổ và những bông hoa đậu bệ cửa sổ, tươi sáng và đầy màu sắc ánh nắng giữa trưa.
Tôi lãng phí quá nhiều thời gian để làm việc vì tình yêu của cha . Tại ? Bởi vì rằng tình yêu thể dễ dàng yêu vô điều kiện. Không giống như bây giờ.
Y tá thấy vẫn đang chằm chằm cửa sổ.
“Ông sẵn sàng cho cái c.h.ế.t .”
Tôi khịt mũi và lau mắt, để che giấu nỗi buồn. "Đây là hồi kết, ?" Tôi thể tin là thực sự đang hỏi câu hỏi đó.
Cô do dự, gật đầu. "Ông hết đau . Tôi cố gắng hết sức để ông thoải mái."
“Cảm ơn.” Tôi nuốt nước bọt.
Flowers
“Tôi thể giúp gì cho cô ?”
"Không." Tôi vẫy vẫy những tờ khăn giấy nhàu nát t.h.ả.m hại trong tay. "Tôi ." Cô y tá nhúc nhích, vì thêm, "Tôi sẽ ngay."
“Tôi gọi . Ông Archer. Tôi với là cô ở đây.”
“Ồ…cảm ơn.” Tôi hiểu lắm về vẻ mặt quyết tâm của cô , nhưng vẻ như cô thêm.
Cô thẳng dậy. "Tôi với rằng Tiến sĩ Laurel còn sống bao lâu nữa, và đến lúc thông báo cho của ông . Anh với rằng sẽ giải quyết, cúp máy."
À. Adam già bụng, đang thể hiện bản chất khốn nạn thực sự của . "Anh lẽ sẽ gọi cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-dep-va-quai-vat/chuong-94-su-that-tu-mieng-ba-co.html.]
“Đó là điều nghi ngờ. Tôi xem báo lá cải ngày hôm nay.”
Ôi . "Cô làm thế ?" Tôi giấu vẻ nhăn nhó của .
“Tôi làm thế. Và nếu đàn ông nào làm thế với , sẽ còn là hôn thê của lâu nữa.”
Tôi chớp mắt lời tuyên bố của cô . "Chính xác là... cái gì cơ?" Tôi cẩn thận hỏi.
“Bắt quan hệ tay ba.” Cô trông bối rối như . “Ít nhất thì đó là những gì tờ Herald .”
“Ồ…” Một cuộc ba ? Trời ạ. Những phóng viên trí tưởng tượng phong phú. “Ồ, đúng. Tôi còn là hôn thê của nữa. Tôi trả chiếc nhẫn và thứ.”
Cô gật đầu hài lòng. "Cô gái ngoan."
“Tôi với bố rằng hôn ước hủy bỏ, nhưng cho ông lý do.”
Cô làm điệu bộ mím chặt môi vội vã bỏ .
Tôi héo úa bên cửa sổ. Từ khi nào cuộc đời là một vở kịch xà phòng thế? Tôi với bố, bóp chặt gáy để xua tan sự mệt mỏi.
Bố ngủ, môi hé mở.
Tiếng thở khò khè của t.ử thần bắt đầu lúc chạng vạng. Tôi sàn nhà chân giường bố, cạnh bố, tấm chăn phồng lên hạ xuống. Chờ đợi thở cuối cùng.
Môi bố mấp máy và mắt ông mở . “Tôi ước…”
Tôi vội vàng lấy cốc đá bào của ông , nhưng ông từ chối. Ông đang cố với điều gì đó.
Tôi nghiêng gần hơn. "Sao , bố? Bố gì?"
“Tôi ước gì... Logan ở đây.”
Ôi. Trời.
Tôi liếc điện thoại, nhưng nó c.h.ế.t. Và Logan lẽ sẽ nhấc máy nếu gọi.
“Tôi hai đứa con trai, một đứa đen tối, một đứa sáng sủa. Cả hai đều lạc lối. bố…” Đầu ông ngửa , mắt ông rung rung nhắm nghiền khi cổ họng ông hoạt động thành tiếng.
Môi ông cử động, giọng khàn khàn,“Muốn con…” thở hổn hển và tiếp, “hãy hạnh phúc.”
Mắt cay xè. “Ôi, bố ơi.”
Cuối cùng, nhiều năm giao tiếp, cảm thấy như cuối cùng bố cũng với điều gì đó đúng. Cuối cùng bố cũng và thấy . Nói chuyện với như thể là một thực sự chứ là sản phẩm sáng tạo của ông mà ông thể lệnh.
Tôi thấy điều mà thể thấy trong một thời gian dài, cha là đàn ông hảo. điều đó nghĩa là còn tình yêu giữa chúng .
Tôi đưa ống hút miệng ông. Ông nhấp một ngụm nước nghẹn ngào. “Con quá. Nụ hồng của bố.”
"Không còn thời gian nữa. Cần con..." thở dài và ho, "tha thứ cho bố."
“Bố đang gì thế?”
“Những gì chúng làm với là đúng.”
Cơn ớn lạnh chạy dọc cánh tay . “Bố? Bố làm gì?”
"Adam..." ông yếu ớt lẩm bẩm. "Adam rằng..." Ông lắc đầu và giọng của ông nhỏ dần. Tôi cố kìm tiếng hét. Tất cả câu trả lời của đều ở đây.
Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y . “Làm cho đúng .”
"Làm thế?" Tôi kêu lên, nhưng đầu ông ngả gối và ông bắt đầu thì thầm quá nhỏ khiến thấy. Tôi áp tai môi ông .
“Bella…”
"Belladonna?" Tôi lùi và mặt bố, nhưng mắt ông vẫn nhắm nghiền. Ông bao giờ mở mắt , nhưng ngay cả khi bất tỉnh, ông vẫn tiếp tục thì thầm một cái tên hết đến khác.
Và đó là công ty của ông . Đó là công ty của .
“Isabella…Isabella… Bella… Bella, Bella, Bella …”