Người Đẹp Và Quái Vật - Chương 66: Ký Ức Về Tám Năm Trước
Cập nhật lúc: 2025-12-15 20:14:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi xông phòng thí nghiệm, giọng của tên khốn Adam đó vang lên bên tai khi khoe khoang về việc quan hệ với một nữ sinh đại học khác " đủ tuổi". Thật là một tên khốn nạn. Tôi thể tin rằng từng coi gã đó là bạn.
Khi cả hai chúng bắt đầu làm việc cho Tiến sĩ Laurel, Adam cho thấy khuôn mặt giống như thể hiện với cả thế giới, trai vàng óng ánh, hảo về mặt.
Cho đến khi nhận chẳng là ai từ đến. Sau đó, thấy lý do và bắt đầu trốn tránh công việc của với , xuất hiện, nhưng vẫn mong đợi nhận công lao ngang bằng cho những gì về cơ bản trở thành công việc của . Không là Tiến sĩ Laurel sẽ một lời nào chống Adam, Adam Archer hảo . Tất cả những gì là chúng cần học cách hòa thuận nếu giữ vị trí của trong kỳ thực tập.
Thật là tức điên.
Cánh cửa đóng sầm lưng và thấy tiếng hét nhỏ từ góc phòng. Tôi lên và cứng đờ .
Bởi vì cô ở đó.
Con gái của Tiến sĩ Laurel. Sắp trở thành bác sĩ, cô sắp lấy bằng Tiến sĩ mặc dù chỉ mới hơn mười tám tuổi vài tháng.
Cô lên , đôi mắt cô thậm chí còn to hơn và sáng hơn qua cặp kính tròn làm từ thủy tinh, cô ngay lập tức tháo nó . cô nheo mắt và đeo , đưa tay vuốt tóc và ngại ngùng , "Chào Logan."
“Ồ. Xin chào.” Tôi qua phòng đến một ô học nhỏ ở rìa phòng thí nghiệm, nơi cô mở bốn cuốn sách giáo khoa lớn và một cuốn sổ tay với những ghi chú nhỏ nguệch ngoạc phủ kín trang giấy.
Khi cô lên , n.g.ự.c cô nhấp nhô lên xuống như thể việc thở đột nhiên trở thành vấn đề đối với cô .
Và ngay lập tức đưa trở vũ hội một tháng . Bước đến bên cô trong chiếc áo choàng sáng bóng ôm trọn đường cong nữ tính của cô , và ngắm cách cô đỏ mặt thật xinh khi chuyện với cô .
Không điều đó ngăn cản cô lấy hết can đảm để mời khiêu vũ.
"Tôi nhảy. Ngay cả khi nhảy với cô." với cô như .
Tôi định nhiều hơn, mời cô dạo, thể là một trong những ban công nơi chúng thể thấy suy nghĩ của vượt ngoài tiếng ồn ào náo nhiệt đáng sợ của phòng khiêu vũ.
.
Adam Archer c.h.ế.t tiệt lao và túm lấy cô , khẩy với khi dẫn cô sàn nhảy .
Hắn quan tâm đến Daphne. Hắn hầu như chuyện với cô . cô , là trung tâm của sự chú ý, và thể nhận ngay lúc đó cô .
hiện tại ở đây. Chỉ và cô .
Và giống , ngay cả khi mặc chiếc áo len quá khổ, đeo kính đồi mồi và búi tóc bừa bãi, thể thấy rằng cô vẫn xinh như đêm vũ hội.
Khuôn mặt cô thon gọn hơn khi cô chuyển từ con gái thành phụ nữ trong khi phần còn của cơ thể cô mềm mại hơn. Chiếc quần legging bó sát mà cô mặc khoe đường cong của cô khi cô cuộn tròn ghế, một đầu gối chạm ngực.
“Em đang học ngành gì?”
“Ugh.” Cô nhăn mặt. “Nghiên cứu tế bào gốc áp dụng cho hội chứng Myelodysplastic. Ý là, nó thực sự hấp dẫn. Và nó thể ý nghĩa đối với nghiên cứu của Bố khi cố gắng giúp Mẹ. Họ lấy tế bào gốc từ m.á.u dây rốn của khi mới sinh, rằng nó thể giúp Mẹ...”
Tôi đóng sách và vở của cô . “Lần cuối cùng em ăn là khi nào?”
Với , dường như cả cuộc đời cô , bố cô nghĩ đến nhu cầu của vợ nhu cầu của con gái. Có lẽ ở vị trí đó. Tôi sẽ làm gì nếu vợ bệnh, nhưng ông hầu như dành thời gian cho Daphne, khi cô tự t.ử để làm vui lòng ông bằng cách học hành, lấy bằng cấp sớm để thể cùng ông phòng thí nghiệm, và dành bộ thời gian rảnh rỗi để chăm sóc ốm yếu của .
Cô vẻ mất tập trung, mắt cô sách vở với vẻ tội như thể cô cảm thấy học như thể ngay cả ý nghĩ nghỉ ngơi cũng vẻ ích kỷ.
Điều đó khiến nắm lấy lưng ghế của cô và kéo nó khỏi khoang. "Không còn lý do gì nữa. Chúng sẽ ngoài ăn một bữa."
Đôi mắt xanh lá cây sáng của cô lóe lên . "Chúng á?"
Tôi gật đầu chắc nịch. " ."
Một nụ nhỏ hiện lên khuôn mặt cô. "Vâng."
Cô gái ngoan, nghĩ nhưng . Ý nghĩ đó ngay lập tức làm thấy khó chịu. Nhất là khi sự phục tùng tức thời của cô khiến quần jean của chật hơn. Tôi lùi và cau mày khi cô túm lấy áo khoác. C.h.ế.t tiệt, thể nghĩ như về cô . Và chỉ vì cô là con gái của ông chủ.
Ngưỡng mộ vẻ của cô là một chuyện, nhưng cô vẫn còn quá trẻ. Quá ngây thơ so với những thứ đang làm, đặc biệt là gần đây.
Người thể trói những cô gái như cô và đ.á.n.h đòn họ .
Tôi thấy căng thẳng khi hình ảnh đó thoáng qua đầu nhưng là kẻ ngốc nên cố gạt nó .
Cô hầu như bạn bè. Đó là tất cả những gì đang .
Cô cầm lấy chiếc ví và chúng cùng về phía thang máy. Sự im lặng trở nên nặng nề khi chúng lên tầng một. Cô liếc và má cô ửng hồng. Cô đang nghĩ gì ? Cô hy vọng sẽ nắm lấy cô và hôn cô như họ vẫn thường làm trong những bộ phim truyền hình về bác sĩ TV ?
Ý nghĩ đó khiến mỉm và cô ngay lập tức chỗ khác, má cô thậm chí còn hồng hơn. Thật...thật là ngây thơ. Điều đó khiến một thứ gì đó trong lồng n.g.ự.c đau nhói vì đó là điều hiếm .
Tiếng chuông thang máy đến tầng một làm cả hai chúng giật . Cô ngượng ngùng vội vã mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-dep-va-quai-vat/chuong-66-ky-uc-ve-tam-nam-truoc.html.]
Chúng dừng chân tại một cửa hàng bánh sandwich đối diện phòng thí nghiệm. "Mẹ em thế nào ?" Tôi hỏi khi chúng gọi đồ và xuống.
"Bà ." Daphne gật đầu nhiệt tình. "Em thực sự hy vọng về đợt điều trị mới mà bố, và Adam đang thực hiện. Em dành buổi sáng với bà và bà dậy và chúng em giải ô chữ. Vâng, chúng em giải một nửa khi bà quá mệt, nhưng em cảm thấy như là tiến triển ." Cô c.ắ.n môi nhưng vẫn gật đầu, như thể cô đang cố gắng thuyết phục bản hơn là .
Tôi thể với tay qua bàn và nắm lấy tay cô . "Daph, đây. Em cần dối . Anh khác hỏi luôn rằng bà đang khỏe hơn, nhưng tình trạng của bà . Em cần dối ."
Cô vẻ ngạc nhiên, lẽ vì c.h.ử.i thề mặt cô , nhưng cô gật đầu, và cuối cùng cô còn giống một con búp bê lắc đầu nữa. "Ừ," cô thở , n.g.ự.c cô xẹp xuống một chút. "Thực vẫn khó khăn. Ý em là, sáng nay hơn hầu hết sáng, nhưng vẫn..."
Cô ngoài cửa sổ và nước mắt chảy dài mắt. Cô chớp mắt ngay lập tức, cúi đầu xuống như thể cô hổ khi thấy.
Mẹ kiếp, ai dạy cô như thế ? Tôi thể chịu đựng khi thấy điều đó nên đẩy ghế của khỏi bàn và dùng tay đẩy cằm cô lên. "Này, Cô bé, em rằng buồn là điều bình thường, ?"
Cô trừng mắt và giật . "Em là trẻ con."
"Ồ tin , mà," lẩm bẩm một cách u ám.
Hơi thở của cô dồn dập. "Điều đó nghĩa là gì?"
Cô hầu bàn đến và mang đồ ăn cho chúng . “Không gì. Ăn bánh sandwich .”
Daphne vẫn cau mày , nhưng một nữa, cô làm theo lời bảo. Tuy nhiên, cô chỉ c.ắ.n một miếng nhỏ.
“Cô hai ơi, em là chim, hãy c.ắ.n một miếng .”
Cô nhai xong và nhướn mày . "Vậy là nhận em là phụ nữ ?"
“Anh , em chỉ mới là một lớn thôi ?” Tôi cổ tay và chiếc đồng hồ tồn tại, “Khoảng ba phút?”
Cô ném khăn ăn . "Thử ba tháng xem."
Tôi nhún vai. “Pot- a -to, pot- ah -to.”
Cô giả vờ trừng mắt nhưng c.ắ.n những miếng lớn hơn từ chiếc bánh sandwich của , mặc dù cô chỉ ăn một nửa khi bỏ nó đĩa của . Trong cùng thời gian đó, ăn hết bộ chiếc bánh sandwich và túi khoai tây chiên, cùng với hầu hết nước ngọt của . Tôi học từ sớm rằng nên lãng phí thức ăn khi nó đặt mặt .
Khi ngẩng lên khi hít thức ăn, thấy Daphne đang quan sát , lông mày cô nhíu . Tôi quệt miệng bằng khăn ăn.
Flowers
"Cái gì cơ?" Mẹ kiếp, lẽ cô quen với phép lịch sự hơn. Adam c.h.ế.t tiệt Archer lẽ ăn bánh sandwich bằng d.a.o và nĩa mạ bạc.
“Không gì, em chỉ thỉnh thoảng tự hỏi về thôi. Anh đến từ ? Cuộc sống của thế nào khi ở phòng thí nghiệm? Anh là một điều bí ẩn, Logan Wulfe.”
Tôi nghẹn vì ngụm soda của . Ý nghĩ Daphne ngây thơ về những hoạt động của bên ngoài phòng thí nghiệm đủ khiến gần như khạc nhổ.
Tôi ở bên một phụ nữ nào trong vài tháng... kể từ khi thấy Daphne ở vũ hội khi nghĩ về điều đó, nhưng vẫn . Chỉ vì thời gian cho điều đó nghĩa là khuynh hướng của là một phần thực tế của con .
Tôi chỉ nhún vai nhưng cô định bỏ qua. "Thật đấy, Logan. Em thêm về . Kiểu như, lớn lên ở ? Anh bao giờ về gia đình ."
Tôi nhún vai. “Vì . Bố là một kẻ vô tích sự. Bố bỏ khi còn quá nhỏ để nhớ. Chúng nghèo như đ... Chúng nghèo. Mẹ cố gắng hết sức nhưng…”
Tôi lên đôi mắt hổ phách đầy thương cảm của Daphne. “Bà giống như em. Bà bao giờ sức mạnh như em. Thế giới quá sức chịu đựng của bà . Bà hầu như thể tự chăm sóc bản , huống hồ là . Vì , chủ yếu tự nuôi cho đến khi bà quyết định bỏ .”
Tôi thể nhận qua sự bối rối trong mắt cô rằng cô dịch câu giảm tránh của . "Cô tự tử."
Bàn tay của Daphne vươn qua bàn và nắm lấy tay . "Anh bao nhiêu tuổi ?" cô thì thầm.
Tôi nhún vai nhưng rút tay khỏi tay cô . Tôi tại . Tôi sẽ tránh xa bất kỳ ai khác. Có lẽ, , lẽ là vì Daphne cũng nhiều tuổi thơ. Bố cô chỉ ích kỷ theo những cách khác , ít nhất là bố cô , và cô quá ốm để chăm sóc cô . Theo như thấy, cô tự nuôi nhiều như làm, cô chỉ làm hơn một cách tệ hại.
“Tôi mười hai tuổi.”
“ Logan.”
“Nghe , gì to tát .” Lúc cố rút tay nhưng cô càng nắm chặt hơn.
“Một khôn ngoan từng với rằng buồn cũng cả.”
“Ồ thế ? Nghe vẻ khôn ngoan thật đấy.”
"Anh những khoảnh khắc của ." Cô mỉm với và nụ đó chân thành, từ trái tim cô , nó chạm thẳng tim .
Cả cuộc đời em ở ? điều to là, "Em mua món tráng miệng ở tiệm bánh ngọt nhỏ phố ?"
Cô mỉm với . "Tôi ."
Khi chúng lên, cô vẫn nắm tay .