Cảm ơn bạn ủng hộ nhóm dịch. Có những bộ truyện khác mong bạn cũng ủng hộ nhiều cho chúng nhé
1. Yêu Kẻ Bắt Cóc
2. Truyền Thuyết Rồng Thiêng.
3. Ép Hôn Nàng Hầu
4. Khiêu Vũ Cùng Kỵ Sĩ Bóng Đêm
5. Vật Hiến Tế
6. Khi Nhà Sinh Vật Học Yêu
7. Kẻ Săn Và Con Mồi
8. Đóa Hoa Của Quỷ
9. Lạc Vào Xứ Sở Thần Tiên.
10. Cướp Biển Vùng Caribige
***
Chỉ đến lúc đó mới bắt đầu nhận sai lầm của và lùi xa . Rõ ràng đó cũng là một động thái sai lầm vì chỉ trừng mắt và bắt đầu về phía .
“Cô nghĩ cô thể chạy trốn khỏi ? Cô xâm phạm quyền riêng tư của , coi thứ của cô như thể đó là quyền của cô ? Cô cũng giống như những kẻ khác thôi!”
“Điều đó... Điều đó công bằng!” Tôi lắp bắp. “Căn bệnh g.i.ế.c c.h.ế.t .”
"Và cô sở hữu bằng sáng chế về sự đau khổ đó hả?" khẩy. "Tôi quên mất."
"Anh đang bóp méo điều !" Tôi hét . Thật công bằng. Tôi ... Tôi chỉ
Đôi mắt rực cháy ngọn lửa đen và khi n.g.ự.c phập phồng lên xuống, nó khiến nhớ đến một ngọn núi - , một ngọn núi lửa và trông như thể sắp phun trào. "Tôi nghĩ đến lúc cho cô một bài học khác nhắc nhở cô chính xác vị trí của cô là ở ."
Flowers
Và tệ thật, ngay khi hiểu ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-dep-va-quai-vat/chuong-25-cai-nhau.html.]
Tôi chạy.
Tôi chỉ chạy. Không cần suy nghĩ gì cả. Chỉ chiến đấu hoặc bỏ chạy và dường như tất cả những gì khả năng làm lúc là bỏ chạy .
Tôi chạy theo hướng ngược khỏi căn phòng rộng lớn. Tôi đang . Rõ ràng là cần suy nghĩ. Tôi thực sự nghĩ thể chạy thoát khỏi Quái thú ? Trong chính ngôi nhà c.h.ế.t tiệt của ? Cái quái gì thế? Cái quái gì thế, cái quái gì thế? Tôi cố gắng đập mạnh công tắc đèn khi một hành lang khác.
Tôi lao xuống hành lang dài, mơ hồ nhận rằng các hành lang tương ứng với hai cánh của lâu đài phía . Hay chỉ hy vọng rằng chúng là những tấm gương phản chiếu của và cũng sẽ một cầu thang ở cuối hành lang ? Vâng, , chắc chắn hy vọng như .
"Đừng mà chạy!" Quái thú gầm lên từ phía . "Sẽ tệ hơn nữa khi bắt em!"
Ôi trời. Tôi chạy nhanh hơn, chạy hết tốc lực, chạy hết tốc lực về phía bức tường để đến cánh cửa cuối hành lang dài. Tôi mắc sai lầm c.h.ế.t khi ngoái . Ôi trời!
Anh nửa hành lang và đang tiến gần. Tôi giật mạnh cánh cửa, chắc chắn là nó sẽ khóa. Và chắc chắn là nó mở.
"Không," hét lên, và giật mạnh nữa. Lần cánh cửa nhúc nhích với tiếng kêu cót két của bản lề cũ. Không khóa! Chỉ là cũ và lẽ cong vênh ở khung. Tôi giật mạnh cánh cửa bằng bộ cơ thể và nó mở . Cũng kịp lúc, bởi vì mặc dù ngoái nữa, thể thấy tiếng bước chân của Quái thú và nó gần như ở .
Lần thèm tìm công tắc đèn, chỉ chạy lên cầu thang. Không cửa sổ nào ở cầu thang nên chạy trong bóng tối nhưng quan tâm. Tôi chạy nhanh hơn bao giờ hết, bước hai bước một. đôi chân dài hơn nhiều và sẽ bắt kịp bất cứ lúc nào.
Khi đến tầng đầu tiên, giật mạnh cửa và lao . Anh ở ngay và, với một xu cho một pound, lấy thứ gần nhất thể tìm thấy, một chiếc ghế tựa lưng, và đẩy nó cửa.
Quái thú ngay lập tức đập cửa ngay lưng và hét lên. Tôi nên thử đặt thứ gì đó khác cửa cứ chạy tiếp. Nó đập cửa nữa và chiếc ghế đổ xuống.
Tôi chạy qua phòng khách, thỉnh thoảng liếc qua vai, chắc chắn là đang ở ngay phía .
khi làm đổ chiếc ghế, nó rơi xuống một bên và kẹt góc và chặn cửa! Anh thể mở cửa quá vài inch, bất kể dùng hình to lớn của đập cửa bao nhiêu .
Ít nhất thì đó là những gì nghĩ...cho đến khi chiếc ghế vỡ tan và lao . C.h.ế.t tiệt, khỏe thật.
Hôm qua làm cái quái gì thế , để ôm ấp một gã đàn ông hung bạo thế ? Hắn đang tống tiền cha . Hắn trói hôm qua. Điều bình thường tỉnh táo.
Tôi vẫn chạy. Tôi thoát khỏi nơi . Kệ xác thứ nghĩ giữ ở đây. Gã là một thằng điên. Hắn đang đuổi theo như một con thú. Hắn dối . Hắn những thứ hiểu, thể hiểu nổi. Tôi thể làm điều , bất kỳ điều gì trong .
Tôi thấy một lối thoát, hai cánh cửa đôi làm bằng những tấm kính nhiều màu. Bây giờ trở mặt đất, thể thấy cơn giông bão mà nghi ngờ đó giờ diễn . Những tia chớp lóe qua cửa sổ. Tốt. Có lẽ nó sẽ đ.á.n.h lạc hướng Quái thú và thể trốn thoát. Tôi cần tất cả ngụy trang mà thể .
Tôi nắm lấy tay nắm cửa cán dài và đẩy cửa ngoài cơn bão. Đang giữa buổi sáng nhưng những đám mây đen cao khiến nó trông giống như một buổi chạng vạng đáng sợ. Mưa quất mặt nhưng dừng . Tôi chạy xuống những bậc đá và một khu vườn rộng lớn.
Ít nhất thì nghĩ đó là một khu vườn... Cho đến khi loạng choạng và trượt chân bùn khi bước qua một cổng vòm bằng sắt và thấy đang ở trong... một mê cung c.h.ế.t tiệt khác.
"Anh đùa chắc," hét trong mưa ngay khi sấm nổ đầu. lẽ thể trốn bên trong, đợi cơn bão qua , trốn thoát? Hoàn thể, đúng ? ?