"Anh gì cơ?" Mục Dao thể tin nổi ngẩng đầu Giang Chi Chu.
Cầu hôn?
Anh cầu hôn cô ?
Tưởng rằng ảo giác, Mục Dao ngây : "Anh nữa ."
Giang Chi Chu ôm chặt Mục Dao, trịnh trọng : "Anh , chúng kết hôn . Sau sẽ luôn ở bên cạnh em chăm sóc em."
Nước mắt Mục Dao lập tức tràn đầy khóe mắt.
Cô chờ ngày lâu , chỉ là trong lòng vẫn buông bỏ Nhã Hàm, nên bao giờ dám mơ ước gì.
ngờ, hôm nay cô đợi lời cầu hôn của Giang Chi Chu.
Giang Chi Chu thấy cô im lặng lâu như , nhẹ giọng hỏi: "Em ?"
Sao thể ! Mục Dao thậm chí còn cảm thấy đang mơ.
Cô năng lộn xộn: "Không , em , em mà."
Giang Chi Chu ánh mắt dịu dàng, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng đến tột cùng.
Mục Dao theo bản năng nhắm mắt , gần như chìm đắm trong sự dịu dàng của .
Một nụ hôn kết thúc, Giang Chi Chu nắm tay Mục Dao, về phía phòng khách.
Anh rót cho Mục Dao một ly nước, suy nghĩ một chút, hỏi: " mà, đó, em gặp Lục Triệt Mân ?"
Tay Mục Dao cầm ly nước cứng đờ, lắc đầu, "Không, em gặp ông ."
Cô làm trẻ mồ côi hơn hai mươi năm, cũng chấp nhận sự thật , nhưng đột nhiên một cha, cô đối mặt với ông như thế nào.
Giang Chi Chu cảm nhận sự bài xích của Mục Dao đối với Lục Triệt Mân, cũng
dám làm khó cô nữa, sợ xảy tình huống như hôm qua.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Mục Dao, "Không gặp thì gặp nữa. Còn nhiều thời gian, khi nào em gặp ông , chúng sẽ sắp xếp."
Mục Dao gật đầu.
Giang Chi Chu nắm tay cô, "Anh đưa em nghỉ ngơi thêm một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-chong-moi-cuoi-la-sep-cua-toi-thoi-nhiem-thinh-gia-hoa/chuong-880-gap-cuop.html.]
Mục Dao ý kiến, tuy tối qua ở bệnh viện ngủ một giấc, nhưng dù cũng là nơi xa lạ, Kha Nham ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy yên.
Vào phòng ngủ, khi cô chuẩn xuống, đột nhiên nhớ cuộc gọi mà Thời Nhiễm gọi cho cô ngày hôm qua.
Cô bảo Giang Chi Chu lấy điện thoại cho , gọi điện cho Thời Nhiễm báo bình an xong, cô mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ thực sự mệt mỏi, hoặc lẽ Giang Chi Chu ở bên cạnh khiến cô an tâm, Mục Dao nhắm mắt , nhanh chìm giấc ngủ.
Giấc ngủ Mục Dao ngủ đến chiều tối, khi mở mắt , cô thấy Giang Chi Chu đang bên giường dịu dàng cô.
Cô ngượng ngùng vùi đầu n.g.ự.c , "Sao em như ?"
Giang Chi Chu nắm tay cô nhẹ nhàng hôn lên, "Vì thích em, thế nào cũng đủ."
Mục Dao trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy ngọt ngào.
"Em ngủ lâu như , vẫn luôn ở đây bên cạnh em ?"
Giang Chi Chu gật đầu, khẽ đáp một tiếng.
Mục Dao cúi đầu : "Anh việc thì cứ làm , cần quan tâm em."
"Hôm nay chủ yếu là ở bên cạnh em." Giang Chi Chu , "Dậy , đưa em ngoài ăn cơm, tiện thể chọn một chiếc nhẫn, làm quà cầu hôn của ."
Tâm trạng Mục Dao hơn, nghĩ đến chuyện cầu hôn khi ngủ, càng vui vẻ hơn.
Cô lời dậy rửa mặt trang điểm, mặc chiếc váy nhất của , khoác tay Giang Chi Chu phố.
Hai dạo một vòng, bước một cửa hàng trang sức.
Nhân viên lập tức tiến lên, nhiệt tình chào đón: "Thưa ông, thưa bà, hai vị chọn nhẫn cưới ?"
Mục Dao hỏi chút ngượng ngùng, cô khẽ : "Là nhẫn cầu hôn."
Nhân viên , lập tức giới thiệu cho Mục Dao nhiều kiểu nhẫn kim cương khác , mỗi kiểu đều giới thiệu hoa mỹ.
Mục Dao hoa cả mắt, theo bản năng Giang Chi Chu, cho một chút ý kiến.
Giang Chi Chu véo nhẹ tay cô, "Chọn cái em thích là ."
Mục Dao thử từng cái một, gần như hoa mắt.
Lúc , đột nhiên tiếng hét chói tai, ba đàn ông trang đầy đủ xông cửa hàng.
"Tất cả đừng động đậy!" Người đàn ông giơ súng, chĩa nhân viên bên cạnh, "Tất cả xổm xuống cho !"