Ngôi sao sáng nhất - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-09 17:41:16
Lượt xem: 285

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ông Trần rời , mở máy tính lên tìm kiếm "Tai nạn xe của Tô Mộng". 

Một tin tức địa phương hiện : Nữ tài xế Tô Mộng lái xe rơi xuống sông nửa đêm, nghi ngờ lái xe trong tình trạng say rượu. 

Ngày báo cáo là 18 tháng 6 năm ngoái - tuần mà Lam Thế Kiệt tuyên bố công tác ở Quảng Châu. 

Tôi gọi điện cho bạn bè ở đội cảnh sát giao thông: "Ông Châu, giúp lấy hồ sơ tai nạn xe của Tô Mộng ngày 18 tháng 6 năm ngoái." 

Gác máy, chằm chằm khuôn mặt của Ôn Tử Hiên trong bức ảnh. 

Đứa trẻ đôi lông mày và đôi mắt giống Lam Thế Kiệt, nhưng đường nét cằm giống Tô Mộng trong bức ảnh hơn. 

Tôi cầm chìa khóa xe, quyết định đến xem "con trai" bằng mắt của

Trường tiểu học thí điểm ngoại ô tan học lúc 4 giờ chiều. 

Tôi đến đó lúc 3 giờ 30 phút và đỗ xe ở phía đối diện đường. 

4 giờ 10 phút, Ôn Tử Hiên một bước khỏi cổng trường. 

Cậu bé gầy hơn trong ảnh, đồng phục học sinh rộng thùng thình

Tôi đang chuẩn xuống xe thì một chiếc Audi màu đen quen thuộc dừng cổng trường. 

Lam Thế Kiệt. 

Tôi nhanh chóng thu ghế, giơ điện thoại lên chụp liên tiếp vài tấm ảnh. 

Lam Thế Kiệt nhận lấy cặp sách của Ôn Tử Hiên, cúi xuống gì đó với bé. 

Cậu bé lắc đầu, lùi một bước. 

Lam Thế Kiệt mạnh mẽ nắm lấy cổ tay bé, đẩy trong xe. 

Tôi theo họ đến một cửa hàng KFC. 

Qua cửa kính, thấy Lam Thế Kiệt mua một suất ăn trẻ em cho Ôn Tử Hiên. 

Cậu bé cúi đầu, nhai khoai tây chiên một cách máy móc. 

Lam Thế Kiệt liên tục chuyện, lúc nghiêm khắc, lúc dịu dàng. 

Nửa giờ , họ rời khỏi nhà hàng, xe cuối cùng dừng một khu dân cư cũ. 

Tôi ghi nhà, Lam Thế Kiệt giao bé cho một bà già tóc bạc. 

"Nhà bà ngoại ?" Tôi lẩm bẩm. 

Trên đường về nhà, gọi điện cho ông Trần: "Hãy kiểm tra cư dân ở phòng 302, tòa nhà 7, khu Tú Hoa Viên." 

Lam Thế Kiệt về nhà lúc 9 giờ tối, mùi rượu nhẹ. 

"Anh ?" 

Tôi ghế sofa, ngẩng đầu lên hỏi. 

"Làm thêm giờ." 

Anh cởi áo khoác : "Em vẫn còn giận ?" 

Tôi đóng hồ sơ, thẳng mắt : "Hôm nay đến trường tiểu học thí nghiệm ngoại ô." 

Anh đột nhiên im. 

“Ôn Tử Hiên giống ." Tôi tiếp tục : "Đặc biệt là khi nhăn mày." 

Lam Thế Kiệt tái mặt: "Tĩnh Đàn, thể giải thích..." 

"Giải thích gì?" Tôi dậy: "Giải thích việc một đứa con trai mười tuổi với bạn gái cũ mà cho ? Giải thích việc làm giả giấy tờ để đưa nó sổ hộ khẩu của gia đình ?" 

"Không !" Anh nắm lấy tay : "Sau khi Tô Mộng qua đời, đứa trẻ ai chăm sóc..." 

Tôi hất tay : "Vì đánh cắp danh tính của để làm của nó?" 

"Tôi chỉ... cho nó một cuộc sống hơn..." 

"Cuộc sống hơn?" Tôi lạnh lùng: "Anh hỏi cuộc sống hơn ?" 

Lam Thế Kiệt đột nhiên quỳ xuống: "Tĩnh Đàn, xin em... Tử Hiên thật sự đáng thương..." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngoi-sao-sang-nhat/chuong-2.html.]

Tôi đàn ông từng làm trái tim rung động, giờ đây chỉ cảm thấy xa lạ. 

"Hãy để nó đến ở nhà chúng ." Tôi

Lam Thế Kiệt ngẩng đầu lên, tin tai

"Vì nó là con trai ," mỉm : "thì nó gặp nó." 

Ngày hôm là thứ bảy, Lam Thế Kiệt đến đón Ôn Tử Hiên từ sáng sớm. 

Tôi dọn dẹp phòng khách, đặt một con gấu bông nhỏ đầu giường. 

Khi chuông cửa reo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. 

Ôn Tử Hiên ở cửa, mặc bộ quần áo mới quá rộng, trông như một con nai con sợ hãi. 

"Tử Hiên, đây là... cô Ôn." 

Lam Thế Kiệt đẩy bé một cái. 

Cậu bé liếc một cái, cúi đầu xuống: 

"Chào cô." 

Giọng nhẹ đến mức gần như thấy. 

"Chào mừng về nhà." 

Tôi cúi xuống để ngang tầm mắt với bé: "Con đói ?" 

Cậu bé lắc đầu, nhưng tiếng bụng réo rắt phản bội

Tôi làm bánh mì kẹp, Ôn Tử Hiên ăn từng miếng nhỏ, ngẩng đầu lên suốt bữa ăn. 

"Tử Hiên," nhẹ nhàng hỏi: "Con thường thích làm gì?" 

"Đọc sách." 

Cậu bé chằm chằm đĩa. 

"Con thích sách gì?" 

"Thiên văn... và khủng long." 

Lam Thế Kiệt xen : "Tử Hiên học giỏi, thi khoa học đầu lớp." 

Tôi nhận thấy vai bé co nhẹ khi cha chuyện. 

Sau bữa trưa, Lam Thế Kiệt nhận một cuộc điện thoại và vội vàng ngoài. 

"Có việc ở công ty." 

Anh hôn lên trán : "Tối nay sẽ về nhé." 

Cửa đóng , trong phòng chỉ còn và Ôn Tử Hiên.

“Con xem bảo tàng thiên văn ?” hỏi. 

Cậu bé ngước đầu lên, đầu tiên thẳng mắt : “Thật sự ?” 

Trong bảo tàng thiên văn, Ôn Tử Hiên như một khác. 

Cậu bé hào hứng chỉ bản đồ chòm , kể cho tên của từng thiên hà. 

“Đó là Andromeda M31, thiên hà xoắn ốc gần Trái Đất nhất!” 

Mắt bé sáng lên. 

Tôi mua một cuốn sách về thiên văn tặng

"Cảm ơn cô." 

Cậu bé ôm chặt cuốn sách, khóe miệng nở nụ nhẹ. 

Trên đường về nhà, bé ngủ trong xe. 

Tôi khuôn mặt non nớt của bé qua gương chiếu hậu, lòng bỗng thấy chua xót. 

Đứa trẻ gì chứ? 

Loading...