Trên đường về nhà, nhận cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Ôn Tử Hiên.
Luật sư Ôn, hôm nay Tử Hiên xung đột với Triệu Minh... "
"Thằng bé chửi ?"
"Không..." Giọng giáo viên chủ nhiệm lạ lùng: "Tử Hiên Triệu Minh chế nhạo cô là ruột của bé, nên bé... đẩy Triệu Minh ngã xuống."
Tôi sững sờ: "Tử Hiên tay ?"
"Vâng. Triệu Minh , chỉ giật thôi."
Tôi vô tình mỉm : "Tôi sẽ đến trường ngay."
Tại cổng trường, thấy Ôn Tử Hiên cúi đầu buồn bã và Lam Thế Kiệt mặt mày giận dữ.
"Cô dạy con trai thế nào ?" Lam Thế Kiệt gặp nổi giận: "Nó học cách đánh !"
Tôi xổm xuống Ôn Tử Hiên: "Tại con đẩy Triệu Minh?"
"Nó ..." Ôn Tử Hiên nhỏ: "Nó cô là con, thật lòng với con..."
"Vì mà con đẩy nó?"
Nó gật đầu, nước mắt rơi xuống: "Nó dối... Cô với con..."
Tôi ôm nó lòng: "Lần hãy với cô giáo, đừng đánh nữa, ?"
Nó dựa vai và gật đầu.
Lam Thế Kiệt bên cạnh lạnh lùng: "Mẹ hiền con hư."
"Ít nhất nó ai thật lòng với nó."
Tôi ẩn ý.
Lam Thế Kiệt biến sắc, gì nữa.
Tối hôm đó, chính thức nộp đơn ly hôn lên tòa án.
Lý do là: đa thê, bạo lực gia đình và che giấu tài sản chung.
Đơn yêu cầu 70% tài sản chung và quyền nuôi con Ôn Tử Hiên.
Lam Thế Kiệt đang ăn tối thì nhận giấy triệu tập của tòa án.
"Cô...", chằm chằm tờ giấy, mặt tái xanh: "Cô điên ?"
Ôn Tử Hiên sợ hãi đến mức làm rơi đũa.
"Tử Hiên, về phòng ", bình tĩnh .
Khi đứa trẻ rời , Lam Thế Kiệt lật đổ bàn ăn: "Quyền nuôi con? Cô xứng đáng ?"
"So với một cha nghi ngờ g.i.ế.c ," lạnh lùng: "tòa án sẽ phán quyết cho ai?"
Khuôn mặt cứng ngay lập tức: "Cô... cô gì ?"
"Tô Mộng thai khi chết."
Tôi thẳng mắt : "và báo cáo khám nghiệm tử thi đề cập đến điều đó."
Lam Thế Kiệt lùi : "Cô ... cô dối...
"Nhật ký dối."
Tôi lấy điện thoại : "Hơn nữa, hồ sơ đặt phòng của và Dương Liễu thú vị."
Khuôn mặt chuyển từ xanh sang trắng: "Cô... theo dõi ?"
"Điều tra hợp pháp." Tôi cất điện thoại: "Ngày mai dọn khỏi đây, nếu những bằng chứng sẽ xuất hiện báo buổi tối ngày mai."
Lam Thế Kiệt đột nhiên quỳ xuống: "Tĩnh Đàn... sai... xin đừng làm thế..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngoi-sao-sang-nhat/chuong-10.html.]
"Quá muộn ." Tôi lưng về phòng Ôn Tử Hiên: "Dọn đồ của ."
Đóng cửa , Ôn Tử Hiên cuộn tròn giường, mặt đầy nước mắt.
"Cô...", bé hỏi nhỏ: "cô và cha sẽ ly hôn ?"
Tôi xuống giường, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé: "Đôi khi lớn chia tay là điều cho tất cả ."
"Là vì con ?" Giọng bé run rẩy.
"Không, con yêu." Tôi ôm bé lòng: "Là vì vấn đề của lớn."
Cậu bé nức nở trong vòng tay : "Con rời xa cô..."
"Không ." Tôi hứa: "Cô sẽ để con rời xa."
Ngay khi câu đó thốt , đột nhiên nhận , đây còn chỉ là một phần của kế hoạch trả thù nữa.
Tôi thật lòng.
*****
Máy lạnh trong phòng hòa giải của tòa án bật mạnh, nhưng vẫn toát mồ hôi.
Lam Thế Kiệt đối diện, luật sư của thì thầm chuyện bên cạnh, thỉnh thoảng liếc .
"Bà Ôn," hòa giải viên đẩy gọng kính lên: "bà vẫn kiên quyết đòi quyền nuôi con ?"
"Vâng." Giọng bình tĩnh: "vì lợi ích nhất của con."
Lam Thế Kiệt lạnh lùng: "Một phụ nữ khiến con trở thành quốc tịch, còn gì đến lợi ích nhất?" Người hòa giải nhăn mày: "Ý ông là gì?"
Luật sư của Lam Thế Kiệt đưa một tài liệu: "Thân chủ của cáo buộc bà Ôn cố ý làm thủ tục từ bỏ quốc tịch cho con cái thành niên, khiến chúng trở thành quốc tịch."
Người hòa giải với vẻ kinh ngạc: "Bà Ôn, điều thật ?"
Tôi phủ nhận: "Lúc đó tin nhầm tài liệu giả mạo do cha của đứa trẻ cung cấp."
"Vô lý!" Lam Thế Kiệt đập bàn dậy: "Cô rõ mà vẫn làm! Chỉ để trả thù !"
Phòng hòa giải chìm trong im lặng.
Tôi từ từ lấy một tài liệu khác từ túi xách: "Đây là tài liệu nhận con nuôi giả mạo của Lam Thế Kiệt và bằng chứng chiếm dụng tiền tiết kiệm chung của chúng để mua nhà cho Tô Mộng."
Lam Thế Kiệt biến sắc: "Điều đó liên quan đến vụ án !"
"Có liên quan." Tôi bình tĩnh :
"Điều chứng tỏ sẵn sàng vi phạm pháp luật vì con riêng, thích hợp làm giám hộ."
Người hòa giải kỹ tài liệu, nhăn mày ngày càng chặt.
"Ngoài ," bổ sung: "Tôi lý do để nghi ngờ tai nạn xe của cô Tô Mộng là tai nạn."
Lam Thế Kiệt đột ngột dậy:”Ôn Tĩnh Đàn! Cô vu khống !"
Luật sư của vội vàng kéo : "Ông Lam, bình tĩnh... "
"Cô vu khống mưu sát!"
Lam Thế Kiệt chỉ tay , ngón tay run rẩy: "Thưa thẩm phán, yêu cầu..."
"Ở đây thẩm phán."
Người hòa giải lạnh lùng : "Chỉ . Xin mời , ông Lam."
Lam Thế Kiệt phịch xuống ghế, mắt đỏ ngầu .