Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi chớp chớp đôi mắt khô khốc, đầu hỏi : "Sao ôm em?"
Vòng ôm của Tạ Tuyên đến ngay lập tức.
"Anh cứ nghĩ em gặp ."
Tôi đưa tay , đáp cái ôm của .
Tôi vùi mặt n.g.ự.c , giọng nghèn nghẹn.
"Anh thăm bố ?"
"Có."
😁
Thật mỗi năm chúng đều .
Máy sấy tóc tắt.
Tôi tựa lòng , thấy ba nhịp tim đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tim , tim , và tim đứa bé.
Tôi khẽ : "Anh , mai chúng thăm bố nhé?"
Anh nâng mặt lên, cúi xuống hôn.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ , và chúng hôn ánh đèn hắt từ khung cửa kính lớn.
Ngoài cửa sổ, đèn neon nhấp nháy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngoai-le/chuong-10.html.]
Ánh trăng, ánh và ánh đèn, chói đến nỗi khiến mắt khó chịu.
Nước mắt cứ thế lăn dài.
Tôi ngày càng nhiều.
Tạ Tuyên lau khô nước mắt cho , nhưng vẫn thể ngừng .
Tôi giải thích: "Đèn chói mắt quá, em chảy nước mắt ."
Anh gật đầu: "Ở trong bóng tối lâu thấy ánh đèn thì đúng là sẽ chảy nước mắt."
17
Mẹ thích hoa lan hương.
Bố thích hoa.
Thế nên bố cũng nhận một bó lan hương giống .
Trong ảnh, bố đang mỉm với chúng .
Tạ Tuyên với họ: "Bố , con sẽ chăm sóc cho Tiểu Ly và đứa bé."
Tôi ngửi thấy mùi hương của lan hương.
Nồng nàn lan tỏa trong gió.
Đó là sự tưởng niệm vĩnh hằng.
(Toàn văn )