"Còn ai đây nữa, Tô Mai chứ ai. Tôi ghé sát một chút, hình như mấy ngày nữa cô về ."
"Thật giả , thế thì Kỳ chẳng mừng rỡ phát điên lên ?"
Người và việc chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng kết quả , bất kể là ai thì cũng đều vui mừng thôi.
Cuối cùng cảm thán: "Đi loanh quanh một hồi, bên cạnh Kỳ vẫn là Tô Mai."
Chỉ là lúc , đều đang truy tìm quá khứ, cảm thán tình sâu nghĩa nặng của họ, khiến - cô bạn gái chính thức - chút thừa thãi, giống như một kẻ ngoài cuộc.
Lúc Kỳ Hàn , họ còn chuyện đó nữa.
Anh mím môi, vẻ mặt lắm, thấp thoáng chút phiền muộn.
Khi thấy , giấu những cảm xúc đó, tiến gần, nắm lấy lòng bàn tay , mỉm : "Chơi vui ? Lát nữa cùng cắt bánh kem nhé."
Tôi .
Cắt xong, cắt xong sẽ chủ động đề nghị chia tay.
Lịch sự, chu đáo, thực sự sẽ gặp nữa.
Cuối cùng vẫn thể cùng cắt bánh kem.
Bởi vì câu đó bao lâu thì bên ngoài mang một món quà .
Là Tô Mai nhờ gửi tới.
Là nhãn hiệu đồng hồ Kỳ Hàn dùng.
Cũng thật trùng hợp, cũng tặng đồng hồ đeo tay, nhưng mua nổi nhãn hiệu đó, tặng một chiếc giá thành trong khả năng của .
Món quà tặng, Kỳ Hàn chỉ liếc một cái sai cất .
Còn món quà của Tô Mai, lâu, lâu đến mức bàn tay cầm dây đeo cũng vì dùng lực mà trắng bệch.
Ánh mắt sâu thẳm, chút phức tạp. Cuối cùng cũng giơ tay, đeo chiếc đồng hồ đó .
Thế là chụp ảnh, gửi nhóm của họ, mắt thẩm mỹ của Tiểu Mai thật , hổ là khiến Kỳ nhung nhớ bao nhiêu năm qua.
Đáng lẽ thấy , nhưng ngay bên cạnh một cô gái, là em họ của Kỳ Hàn, chắc cô kích động quá, cũng chẳng để ý xem bên cạnh là ai, liền nắm tay reo hò, đưa điện thoại cho xem.
"Chị xem, bọn họ thật đôi."
Trên màn hình, Tô Mai trả lời một câu:
[Anh thích là . Mọi giúp trông chừng , đừng để uống quá nhiều.]
Thế là bắt đầu hò reo, vỗ tay. Tôi đẩy tận phía cùng.
Tôi cũng vỗ tay theo.
Dưới đáy hộp quà còn một tấm thiệp, nét chữ thanh tú, rằng: [Cùng hiểu dù cách biệt, chẳng ngại biển mây thâm sâu.]
Kỳ Hàn sững sờ, bàn tay cầm tấm thiệp cứng đờ.
Rồi hiểu , như sực nhớ điều gì, thần sắc đột nhiên trở nên hoảng loạn, ngẩng đầu quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng , xuyên qua đám đông, đặt tầm lên .
Tôi mỉm thản nhiên, hiệu bằng miệng với : "Sinh nhật vui vẻ."
Lúc mới như thở phào nhẹ nhõm, nhưng gọi cùng cắt bánh kem nữa.
Bạn bè đông, ai nấy đều chơi nhiệt tình, chẳng mấy chốc say khướt.
Không ai chơi cùng, chỉ một bên quan sát.
Đến cuối cùng, em của dìu lên lầu, cũng theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngoai-le-tvsi/chuong-3.html.]
Tôi chuẩn thẳng.
Chuyện chia tay thế cũng nhất thiết trực tiếp.
Lúc sắp khỏi cửa, em của đuổi theo, tìm một vòng mới thấy , nhét tay một chiếc thẻ phòng.
Anh vội vã : "Anh Kỳ đang đợi cô ở tầng thượng đấy, cô lên đó với ."
😁
Tôi .
Tên là Tiêu Cảnh Ý.
Chơi nhất với Kỳ Hàn, cũng là quen mặt nhất trong đám bạn .
thực cũng coi thường . Bởi vì luôn đinh ninh rằng chẳng khác gì những cô bạn gái đây của Kỳ Hàn, chơi bời qua đường thôi, sẽ để tâm .
Chính chủ sắp về , ba phần giống thì tác dụng gì chứ?
Tôi nhận chiếc thẻ phòng đó.
Trong tiếng ồn ào, mở lời: "Anh bảo , và , dừng ở đây thôi."
Tiêu Cảnh Ý kinh ngạc một lát, như thể rõ.
Bàn tay cầm thẻ phòng cũng run lên một cái: "Cô cái gì?"
Tôi kiên nhẫn lặp một nữa.
Tiêu Cảnh Ý nhíu mày một hồi: "Cô nghiêm túc đấy chứ? Cô mà, ở chỗ khái niệm hối hận đấy."
Anh bao giờ với cũ.
Trừ Tô Mai.
Bởi vì vẫn luôn đợi cô .
Tôi gật đầu, giọng kiên định: "Vâng."
Anh mím môi, một lát: "Không chứ, đang quen thế , đột nhiên ..."
Nói đến đây, như chợt nghĩ điều gì, cuối cùng cũng hỏi tiếp nữa, gật đầu: "Thế thì , cô , đừng quên dọn sạch đồ của cô khỏi nhà nhé.
"Để Tô... để thấy ."
Tôi khẽ : "Được."
Tôi hành động nhanh, ngay đêm đó đóng gói bộ đồ đạc của ở chỗ mang .
Anh tặng khá nhiều đồ.
Tôi lấy cái nào cả.
Hai bản hợp đồng , cũng để nguyên vẹn cho .
Đã quyết định chia tay , còn mang theo những thứ thì chỉ thêm chạm cảnh sinh tình, với mà , khó tránh khỏi gánh nặng.
Về đến trường, nghĩ ngợi gì cả, cứ thế ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, mở điện thoại .
Liền thấy tin nhắn Kỳ Hàn gửi tới.
Chỉ một tin, gửi lúc mười giờ tối qua.
Lúc đó chắc chuyện xong với Tiêu Cảnh Ý, vội vàng về dọn đồ nên để ý.
Anh : [Lên đây.]