Ngỡ Mình Đã Lỡ Nhau - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-02 06:48:59
Lượt xem: 0

Chiều hôm đó, nhỏ bạn họp nên nhờ đến đón con trai nó cũng là con nuôi của .

Trước khi , nó dúi túi một cái hộp, còn bày vẻ thần thần bí bí.

Tôi còn kịp xem là gì thì nó đẩy cửa, giục:

“Muộn , mau !”

Nó còn như đứa ngốc:

“Đừng vội về nha, tao sẽ đến ngay!”

Tôi mù mờ chẳng hiểu gì.

Đến trường mới phát hiện… giáo viên chủ nhiệm của đứa nhỏ là tên bạn trai cũ đần độn của .

Bảo lúc cửa, nhỏ đó cứ dặn dặn trang điểm tươm tất một chút.

.

Tóc gội, quần áo vẫn là bộ ăn lẩu hồi trưa, mùi khói với dầu mỡ.

Tôi hối hận kịp. Chia tay , ngờ gặp trong cảnh nhục nhã thế .

Hắn , giọng lạnh lùng:

“Cô là phụ của Tiểu Ân?”

Tôi gượng:

“Vâng, hàng thật giá thật.”

Nếu giáo viên chủ nhiệm là , đánh c.h.ế.t cũng đến.

Hắn giới thiệu:

“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em tên Chu Tử Khâm.”

Ánh mắt chăm chăm như thể mặt mọc vàng.

Tôi cúi gằm mặt xuống: “Ừm.”

Hắn rút điện thoại , bấm bấm gì đó đưa xem đoạn ghi hình từ camera giám sát.

Ngón tay vô tình chạm tay vẫn lạnh y như năm xưa.

“Đứa bé Tiểu Ân của cô tập trung giảng, làm trò, ảnh hưởng đến các bạn khác.”

Hắn , nghiêng gần, thở phả lên tai , nhột nhột.

Đột nhiên điện thoại nhảy một tin nhắn:

"Tử Khâm, tối gặp ở chỗ cũ nha ~ [hôn hôn.jpg]"

Hắn vội rút điện thoại về.

Tôi buột miệng, chẳng thèm suy nghĩ:

“Thầy Chu đúng là chung thủy ghê, từng năm vẫn chỉ một .”

Nói xong cắn lưỡi c.h.ế.t luôn.

Lúc thấy đứa con nuôi đang chuẩn gõ cửa ngoài hành lang.

Tôi phi ngoài đón nó, đầu thì thấy Chu Tử Khâm dậy, môi hé:

“Em…”

Tôi nhanh chân :

“Thầy Chu, hiểu , cần tiễn , đây.”

Tôi nắm tay con nuôi chạy bán sống bán chết.

“Mẹ ơi, chậm thôi! Con theo kịp!” – nó gào lên.

Tôi mặc kệ, dừng bế nó lên vai chạy luôn cho nhanh.

Ra khỏi cổng trường, sang bên đường thấy xe của nhỏ bạn đậu đó.

Tôi mở cửa xe, chui ghế phụ.

Làm nó giật :

“Ủa mày chui đây ?”

Tôi lườm nó một cái:

“Sao tao chui ? Mày xem, tại tao chui ?”

“Khương Tranh ơi là Khương Tranh, mày đúng là bạn của tao đó, mày hại c.h.ế.t tao luôn !”

Nó còn tỉnh bơ hỏi :

“Sao? Hay là mày thấy ? Chứ tao thấy ảnh bây giờ cũng chững chạc lên mà. Ảnh…”

Tôi cắt lời nó ngay:

“Khoan! Đây vấn đề nhan sắc! Mà là ảnh CÓ BẠN GÁI RỒI!”

Nó còn sốc hơn :

“Cái gì?! Vãi, mày ảnh bạn gái ?!”

Tôi đơ nó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngo-minh-da-lo-nhau/chuong-1.html.]

“…Mày hả?”

Con trai nhỏ từ phía ló lên:

“Thầy chủ nhiệm của tụi con bạn gái mà!”

Tôi khoát tay:

“Không thể nào! Tuyệt đối thể!”

Tôi kể chi tiết chuyện tin nhắn cho Khương Tranh .

Nó ngẩn :

“Có khi nào mày nhầm ?”

Tôi khẳng định:

“Không thể nhầm! Cái avatar đó đánh c.h.ế.t tao cũng quên .”

Tôi gục luôn lên ghế phụ, thở dài:

“Thôi, kệ . Dù gì cũng gặp nữa.”

“Ờ mà… tuần họp lớp mày còn ?” – nó nhắc khẽ.

Tôi lập tức bật dậy như hồi sinh từ cõi chết:

“Đi! Sao ?! Không những , mà còn cho xinh lộng lẫy, cho mất tao là sai lầm lớn nhất đời !”

Ăn tối xong về nhà, đến cửa cảm giác ai đó theo dõi.

Tôi luống cuống lục tìm chìa khóa, tay run đến nỗi tra mãi ổ.

Bóng phía ngày càng gần, đổ dài lên cửa nhà.

Tôi hoảng quá, vung túi xách đánh :

“Aaaaaaaa!”

“Là .” – giọng quen thuộc vang lên, pha chút bất đắc dĩ, chút giận dỗi.

Tôi hé mắt là Chu Tử Khâm.

Tôi thở phào, chân mềm nhũn bệt xuống đất.

Đống đồ trong túi cũng văng hết ngoài.

Hắn xuống nhặt giúp.

“…Vị dâu, cỡ lớn, loại gân. Không em thích mùi ?”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu.

Đến khi rõ món đang cầm, bật dậy.

Má nó! Cái là hộp ba con sói Khương Tranh nhét túi hồi chiều mà!

Tôi lao tới giật , giơ lên cao hơn.

“Trả đây!”

Hắn , tay bóp cái hộp méo luôn:

“Được thôi. Miễn em với tới .”

Tôi nhảy lên với, nhưng… chiều cao cách biệt quá lớn.

Hắn cao 1m87, 1m62.

Lần tiếp theo bật lên, chân trượt, mắt nhắm tịt , chuẩn đập mặt xuống đất.

Bất ngờ đôi tay đỡ lấy eo .

Tôi từ từ mở mắt, gương mặt đến mức gây thù chuốc oán với khác của .

Ngũ quan sắc sảo, da trắng như sứ, đường nét mỹ, như thể Nữ Oa đích nặn chứ sản xuất hàng loạt.

Hắn càng lúc càng cúi sát.

Tôi nhắm mắt theo phản xạ.

“Ơ kìa!!”

Tôi mở mắt , thấy Khương Tranh đang cách đó xa, ngơ cả .

Tôi vội bật dậy.

“Khụ khụ… bọn tao…”

Chưa kịp giải thích, nó nhào tới nhặt điện thoại đất:

“Lấy điện thoại thôi nha, hai tiếp tục, tiếp tục ~” – chạy biến mất.

Tôi đỏ mặt, thu dọn đồ nhanh như trốn chạy, nhà.

Tối hôm đó, hiếm hoi mơ.

Trong mơ là cái ngày chúng chia tay.

Trời mưa còn to hơn cả cái hôm Châu Tấn đuổi khỏi nhà trong Hậu cung Như Ý.

Tối đó tan ca muộn, mới dọn đồ xong định về nhà.

Thì gặp trưởng bộ phận dự án đang say rượu về.

Loading...