Ăn xong, bé vẫn còn mệt mỏi vì lệch múi giờ.
Diệp Di Văn đưa hai về nhà, vội vàng đưa Tô Mộc Phong phòng khách ngủ cùng bé.
Anh tắt đèn.
Hơi thở nhẹ nhàng của bé lướt qua tai .
Diệp Di Văn im lặng hồi lâu, đột nhiên .
- Cậu về là .
Có trời mới lúc đưa Tống Du Nhiên nước ngoài, cô hoảng loạn đến mức nào.
Thân thể Tống Du Nhiên yếu ớt đến mức gần như dùng cả mạng sống của làm vật cược để sinh Tống Thanh Thần.
- Ừ. - Tống Du Nhiên nở một nụ ấm áp và dịu dàng.
- Thật khi thể sống sót để gặp hai .
Hai bên , kể từng chi tiết của năm năm qua.
Diệp Di Văn chủ yếu về cô và Tô Mộc Phong, và hai họ thể coi là kẻ thù. Đi loanh quanh một vòng, họ thực sự sắp sửa cùng bước nấm mồ của cuộc hôn nhân.
- Ngay cả tớ cũng cảm thấy chút khó tin. - Diệp Di Văn .
- Khi đúng , tình cảm sẽ lớn dần theo thời gian. - Tống Du Nhiên .
Ngay cả cô và Tạ Cảnh Xuyên, những bên năm năm, cũng chỉ thể hận .
Con khác .
Đáng tiếc, cô hiểu muộn màng.
- . - Giọng Diệp Di Văn thoáng chút ý .
Hai chuyện, Tống Du Nhiên dần dần buồn ngủ.
Diệp Di Văn đang liên tục bỗng hỏi cô.
- Tạ Cảnh Xuyên chuyện trở về ?
Tim Tống Du Nhiên đập thình thịch, cô khẽ .
- Sớm muộn gì cũng sẽ thôi.
- Thật ? - Diệp Di Văn do dự.
- Mấy năm nay Tạ Cảnh Xuyên sống .
Tống Du Nhiên chút kinh ngạc.
Nếu đây cô thích Tạ Cảnh Xuyên nhất, thì ghét Tạ Cảnh Xuyên nhất chính là Diệp Di Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nghe-noi-em-da-tung-yeu-anh-nhu-sinh-menh/chuong-38.html.]
Giờ thì Diệp Di Văn như .
Tống Du Nhiên cố gắng hết sức để giọng điệu thật lạnh lùng,
- Sao thế ? Muộn , mai chúng chọn váy cưới ? Ngủ .
Diệp Di Văn dừng một chút, vẫn nhịn .
- Tuy tớ và Tạ Cảnh Xuyên tiếp tục cãi , nhưng mà... Anh cũng đáng thương thật. Từ khi , chuyện gì xảy , nên đánh Thời Vi suýt chết, còn chạy khắp nơi tìm . Đã năm năm ... Ai với là chết, đều tin, như một kẻ điên .
Tống Du Nhiên nhắm mắt , giả vờ ngủ.
trong lòng cảm thấy khó chịu.
- Bình tĩnh nào? Cậu vẫn còn thức chứ? - Diệp Di Văn lâu, vẫn thấy cô trả lời, bèn tiến gần xem.
- Cô ngủ , thôi kệ , ngủ là .
Tống Du Nhiên, từng cảm thấy dâng trào cảm xúc mỗi khi đến tên đó.
Cuối cùng, cô trở thành một xa lạ, dù Tạ Cảnh Xuyên làm gì, cô cũng vẫn thờ ơ.
Là bạn , cô nên cảm thấy vui mừng mới .
điều Diệp Di Văn thấy là:
Tống Du Nhiên, đang giả vờ ngủ với đôi mắt nhắm nghiền, lặng lẽ .
Chiều hôm .
Tống Du Nhiên dẫn con trai cùng Diệp Di Văn và Tô Mộc Phong chọn váy cưới và trang phục.
Tô Mộc Phong cùng Diệp Di Văn chọn từng món một, thỉnh thoảng đưa vài lời khuyên.
Trông hai như sắp cãi đến nơi, nhưng ngay cả những lời cãi vã cũng ngọt ngào và hạnh phúc.
Diệp Di Văn chọn một chiếc váy cưới đuôi cá và thử. Hai nhân viên bán hàng theo cô trong, còn Tống Du Nhiên và Tô Mộc Phong đợi bên ngoài.
Cậu bé kéo khăn voan dài lên, ngẩng đầu với Tống Du Nhiên.
- Khi nào cưới, nhất định sẽ là cô dâu nhất đời.
Tống Du Nhiên nhớ ngày cưới, mười năm trôi qua, giờ nghĩ , chuyện vẫn như mới hôm qua.
Cô, ngoài hai mươi, tự nhiên xinh .
Cô mặc một chiếc váy cưới chuẩn kỹ lưỡng, tay cầm một bông hoa, khiến đều trầm trồ, ai thể chỉ cô một .
- Thư giãn . Quá khứ giờ là quá khứ ... - Tô Mộc Phong bước đến bên cạnh cô.
- Phải, quá khứ là quá khứ...
Tống Du Nhiên nửa chừng, Tạ Cảnh Xuyên đột nhiên lao tiệm váy cưới, kéo cô .
- Ý em là gì khi quá khứ là quá khứ? Anh đồng ý ly hôn! Tống Du Nhiên, cho đến ngày em chết, em chỉ thể là vợ của , vợ của Tạ Cảnh Xuyên!