Bùm!
Nước b.ắ.n tung tóe.
Toàn Tống Du Nhiên cứng đờ, đầu óc lập tức mất khả năng suy nghĩ.
Vài giây .
- Có nhảy xuống sông!
- Nhanh lên, cứu họ!
Đủ loại tiếng Hoa, tiếng Anh pha trộn , khiến hoa mắt chóng mặt.
Tống Thanh Thần sợ đến mức mặt trắng bệch, giật tay , run run hỏi.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đó là? Là chú Tạ ?
Tống Du Nhiên lấy tinh thần, chạy xuống cầu thang.
Sau khi đàn ông rơi xuống nước, nhanh chóng chìm xuống một dấu vết. Mặt nước gợn sóng dần dần lắng xuống.
Như thể chuyện gì xảy .
Cô chạy quá nhanh và ngã xuống đất. Đầu gối và lòng bàn tay đều mỏi nhừ, m.á.u rỉ , nhưng dường như cô hề cảm thấy đau đớn. Cô cố gắng bò đến mép nước.
- Tạ Cảnh Xuyên!
Tống Du Nhiên rưng rưng nước mắt, suýt nữa thì hét lên tên .
- Tạ Cảnh Xuyên, điên ?
- Tạ Cảnh Xuyên, đây!
Tống Thanh Thần lan can gọi . Cậu chỉ thấy đủ thứ tiếng trò chuyện và tiếng động.
Lúc , cả thế giới như đảo lộn.
Tống Du Nhiên khó mà diễn tả cảm xúc hiện tại.
Cho dù trời sụp đổ, đất vỡ tan, cũng chỉ .
- Tạ Cảnh Xuyên... - Giọng Tống Du Nhiên khàn khàn, cả như sụp đổ.
Cô đưa tay lau đôi mắt mờ mịt, định nhảy xuống nước chút do dự.
lúc , Tạ Cảnh Xuyên đột nhiên từ nước ngoi lên. Anh dựa bờ, ướt sũng, mỉm với cô.
- Xem , em vẫn nỡ xa .
Anh Tống Du Nhiên.
Dù lời cay nghiệt đến , khi cô tỏ lạnh lùng, trái tim cô vẫn luôn hướng về phía .
Nước tạt mặt Tống Du Nhiên, lạnh như băng, lập tức khiến cô tỉnh táo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nghe-noi-em-da-tung-yeu-anh-nhu-sinh-menh/chuong-36.html.]
Tạ Cảnh Xuyên bơi.
Trong lúc vội vã, Tống Du Nhiên lập tức quên mất chuyện đó. Giờ nhớ , cảm xúc của cô đảo lộn chỉ trong vài phút.
Cô nghiến răng, giơ tay định tát cho gã đàn ông một cái thật mạnh.
- Anh tự hào khi thấy đùa giỡn ?
- Anh ... - Nụ mặt Tạ Cảnh Xuyên cứng đờ, mặt nóng bừng vì đau. Đây là đầu tiên khác đánh.
Và đánh , hóa là Tống Du Nhiên, yêu nhất.
Tạ Cảnh Xuyên hề tức giận, chỉ lo lắng giải thích.
- Anh chỉ chứng minh em quan tâm đến thôi.
Lời của nghẹn .
Tống Du Nhiên tát một cái thật mạnh.
- Quả thực là tám kiếp khi gặp , xui xẻo lắm !
Nói xong, cô chống một tay xuống đất, dậy. Không buông tha cái chân thương, cô nhanh chóng bước lên cầu thang, kéo Tống Thanh Thần đang lan can.
Quá hổ.
Quần áo cô ướt đẫm vì nước b.ắ.n tung tóe.
Sau bao nhiêu năm giấu kín nỗi lo lắng, Tạ Cảnh Xuyên cuối cùng cũng phát hiện khi tùy tiện thử nghiệm.
Dù thời gian trôi qua bao lâu, cô vẫn là cô, luôn ảnh hưởng bởi từng lời và hành động của Tạ Cảnh Xuyên.
Cậu bé thấy cô ngừng, liền lặng lẽ đưa cho cô một tờ khăn giấy. Cậu khuyên nhủ nhưng làm . Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhăn thành một cái bánh bao nhỏ.
Tống Du Nhiên lấy khăn giấy lau sạch kéo vali . Cô nhét những thứ quan trọng nhất trong, bao gồm cả hai bộ quần áo của bé mà cô mang theo, và một vài thứ linh tinh.
- Mẹ ơi? Chúng đang chạy trốn ? – Cậu bé nhỏ giọng hỏi.
- Chúng trốn chạy! - Tống Du Nhiên đóng vali , cố gắng kìm nén cơn giận trong bụng. Cô nhẹ nhàng với bé.
- Mẹ sẽ đưa con về nhà. Chúng chỉ đang sống một cuộc sống nghèo khổ, hãy lấy những gì thuộc về chúng .
Tống Thanh Thần gật đầu, nhịn hỏi.
- Về nhà? Nhà nào? Mẹ giàu lắm ?
Tống Du Nhiên gật đầu.
- Ừ.
Trước đây cô chẳng gì ngoài tiền.
Ban đầu, cô chỉ sống một cuộc sống bình yên, nhưng Tạ Cảnh Xuyên quá xa !
Vậy thì đừng trách cô nhớ đến tình bạn !