Tại một trải qua nhiều khổ cực như , thể tự vươn lên từ kẽ đá để nở bông hoa rực rỡ nhất?
Không, chỉ là hoa, cô còn trưởng thành thành một cây đại thụ xanh tươi, chỉ tự che chở cho bản , mà còn che chở cho vô những đứa trẻ giống như cô, ngừng che mưa chắn gió cho chúng.
Cô cần dựa dẫm bất kỳ ai, cô tự thể cứu khỏi nước sôi lửa bỏng.
"Chẳng tại gì cả." An Linh ý ngoài lời của : "Sự khác biệt giữa với còn lớn hơn giữa với chó.”
"Lời của em cũng thô quá đấy.” An Quân khỏi bật .
"Xin , em nên chửi chó.” An Linh nhận sai nhanh.
Ba thuận lợi trở về thành phố khi trời tối. Triệu Hàng Niên vốn định ở nhà nghỉ cùng An Quân và An Linh, nhưng họ đuổi về nhà để ở cùng gia đình.
Họ định nghỉ ngơi ở đây một đêm ngày hôm xem thể tự thuê một chiếc xe ga tàu .
Triệu Hàng Niên khó khăn lắm mới về một chuyến, cơ hội như , An Quân và An Linh liền cho nghỉ phép mấy ngày để ở nhà nghỉ ngơi, cần cùng họ trở về.
Triệu Hàng Niên ban đầu thế nào cũng chịu, nhất quyết một mực đòi cùng họ về Hải Thành. Cũng là do họ khuyên mãi, còn nhờ cả cha An nhắn tin cho Triệu Hàng Niên, mới chịu đồng ý.
Tuy nhiên, thế nào cũng chịu để An Linh và An Quân tự ga tàu. Sáng sớm hôm cùng trai đến chặn họ ở cửa nhà nghỉ.
Mãi cho đến khi đưa hai em an đến ga tàu hỏa, mới yên tâm, vui vẻ cùng trai về nhà.
Sau khi về đến nhà, An Quân tìm An Sùng, đưa chiếc thẻ ngân hàng cho cả và giải thích kế hoạch của .
An Sùng tỏ bất ngờ: "Em tính sẽ quyên góp bộ thu nhập từ công việc của quỹ học bổng của An Thị ?”
An Quân giải thích:
"Đồ Lan chịu nhận lời cảm ơn của em. em nghĩ, lẽ dùng cách càng đúng với mong của chị hơn.”
An Sùng xong cũng khuyên em trai suy nghĩ , ngược còn lập tức cất chiếc thẻ túi và thẳng:
"Nếu em quyết định , thì . Thẻ tay thì lý nào lấy . Sau dù em đổi ý, cũng sẽ trả cho em.”
"Vâng!” An Quân trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn cả!”
…
Bây giờ, chuyện của An Quân cũng coi như hạ màn. An Linh cũng ngày càng thêm niềm tin việc đổi vận mệnh của nhà.
[Hừ hừ, hổ là !]
[Nếu vì thể , thì nhất định bắt hai bưng rót nước cho một năm, coi như là lời cảm ơn vì giúp thoát kiếp cắm sừng.]
An Quân rõ mồn một nhưng thể biểu hiện ngoài, đành ấm ức trút giận một chút, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm trong nhóm chat gia đình.
An Quân: [Con bé đó cứ lẩm bẩm một cái gì . Em thảm như mà em còn em bưng rót nước cho em nữa!]
Bùi Ngọc Ngưng: [Đáng!]
Chương 246;
An Thụ Hải: [Vợ đúng!]
An Sùng: [Em đúng là nên cảm ơn Tiểu Linh. Nếu con bé, em thể tỉnh ngộ khỏi âm mưu đó ? Nếu chuyện cứ tiếp diễn như lời Tiểu Linh , thì chỉ đơn giản là đội mũ xanh .]
An Quân đương nhiên điều đó. Anh chẳng qua chỉ than thở một chút thôi, chứ thì sớm bưng cho cô .
An Quân: [Em sai , thành tâm nhận .]
Thu Niệm: [Tiểu Linh bây giờ ở nhà ạ? Trông vẻ đang rảnh rỗi ?]
An Quân liếc An Linh đang sofa lướt điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-245-cai-nha-nay-ma-khong-co-minh-chac-tan-nat-mat.html.]
[Anh cả an , hai an . Tiếp theo còn chuyện của Thu Lê và An Duệ.]
[Tốt nhất là còn thể làm cho Thu Niệm nhận bộ mặt thật của Cố Thần Minh, ngăn cản họ đến với .]
[Chậc, đúng là cái nhà mà chắc tan nát mất.]
[Aizz, thật là bận rộn quá .]
Sau đó, An Quân thấy An Linh lật một cái, tiếp tục lướt điện thoại.
An Quân: "…"
Toàn là mấy thứ linh tinh vớ vẩn gì …
An Quân cảm xúc bắt đầu gõ chữ.
Truyện được edit bởi Mèo Ghiền Truyện, vui lòng liên hệ fanpapge nếu gặp vấn đề gì nhé ạ
An Quân: [Bây giờ em đang rảnh.]
Sau đó Thu Niệm cũng gì thêm về việc tại cô hỏi . Ngược , tiếng lòng của An Linh vang lên.
[Ể? Sao Thu Niệm đột nhiên rủ ăn ?]
An Linh thấy Thu Niệm gửi cho cô một bài review ẩm thực.
Thu Niệm: [Tiểu Linh, tối nay rảnh ? Quán trông ngon quá nè, thể cùng ?]
Thu Niệm: [Đi mà Tiểu Linh, tìm ai cùng. Mình thật sự ăn ở quán . Nha, nha, nha.]
An Linh bật dậy từ ghế sofa, làm cho An Quân đang rót cho cô cũng giật .
[Có ai trong nhà hiểu cảm giác , nữ chính lạnh lùng đang làm nũng với !!]
[Ai hiểu sức nặng của chuyện chứ!]
Cô gào thét trong lòng, giả vờ lạnh lùng trả lời.
An Linh: [Hôm nay ?]
An Linh: [Cũng thôi. Nếu thật sự tìm ai, thì đành miễn cưỡng cùng .]
Thu Niệm: [Cảm ơn Tiểu Linh! Tớ là nhất mà!]
[Hi hi hi hi hi hi.]
An Quân An Linh đang đến mặt mày hớn hở, lặng lẽ tránh xa cô một chút.
Anh đủ choáng váng , thể lây nhiễm sự ngốc nghếch của An Linh nữa.
…
Khi An Linh đến nhà hàng, Thu Niệm đợi sẵn ở cửa. Quán đông khách, xem đúng là một nhà hàng nổi tiếng.
"Đi thôi Tiểu Linh." Thu Niệm quen thuộc nắm tay An Linh kéo trong quán. "May mà chúng đến sớm, muộn một chút nữa chắc là xếp hàng chờ .”
Nhân viên phục vụ đang định dẫn họ đến một trong ít những bàn trống còn thì đột nhiên gọi tên họ.
"Tiểu Niệm? Cả Tiểu Linh nữa?”
An Linh theo tiếng gọi, phát hiện Thu Lê đang họ với vẻ mặt kinh ngạc, dường như ngờ thể gặp em gái ở đây.
"Sao hai đứa ở đây?”
"Em với Tiểu Linh đến ăn cơm. Tình cờ quá ạ, thế mà cũng gặp .” Thu Niệm cũng tỏ vô cùng vui mừng.
"Vậy chúng chung bàn . Phiền /chị giúp chúng em thêm hai bộ dụng cụ ăn uống nhé.” Cô nhoài với nhân viên phục vụ, kéo An Linh về phía bàn của Thu Lê.