“Tam ca, em giải thích, em cố ý.”
Mạnh Nhụy Thi đến mức t.h.ả.m thương, nhưng Tư Đình Liệt còn mảy may xúc động.
“Em cố ý, ai cố ý? Mạnh Hân Chi, là ?”
Cơn giận dữ vì lừa dối, cùng sự hối hận vì lạnh nhạt với Mạnh Hân Chi đồng loạt ập đến Tư Đình Liệt. Tim đau như cắt, còn chút dịu dàng nào dành cho Mạnh Nhụy Thi như nữa.
“Nhụy Thi, hiểu, tại em làm như thế?”
Tư Đình Liệt cau mày Mạnh Nhụy Thi: “Rõ ràng em thứ, nhà họ Mạnh đều yêu thương em, đều xem Mạnh Hân Chi là ngoài, ngay cả khi em trở về, cũng hề ảnh hưởng đến địa vị của em.”
“Vậy còn thì ? Cô ảnh hưởng đến ư?”
Thấy gì cũng vô dụng, Mạnh Nhụy Thi dứt khoát giả vờ nữa.
“Tam ca, Mạnh Hân Chi trở về, thật sự ảnh hưởng đến , ảnh hưởng đến vị trí của em trong lòng ?”
Mạnh Nhụy Thi Tư Đình Liệt với ánh mắt thê lương.
Câu hỏi giống như một cú đ.ấ.m thẳng mặt, Tư Đình Liệt lập tức sững sờ.
Thấy phản ứng của , Mạnh Nhụy Thi tự giễu cợt cong khóe môi.
“Nhìn xem, em liền ý thức , khi Mạnh Hân Chi trở về, bố đổi, nhưng đổi. Ban đầu, em tin rằng chỉ thấy cô mới lạ, cảm giác tươi mới, nhưng , ánh mắt cô bắt đầu đổi.”
Giọng Mạnh Nhụy Thi trở nên đầy thù hận.
Nước mắt Mạnh Nhụy Thi rơi lã chã.
“Em thấy cô dễ dàng làm mê mẩn như , em cảm thấy nguy cơ từng . Nếu tiếp xúc với cô nhiều nhất là mà còn bất tri bất giác về phe cô , bố và em gái như thế ?”
“Cho nên em để cô rời , để cô biến mất khỏi tầm mắt của chúng . chỉ biến mất thì đủ, em hủy hoại hình tượng của cô trong lòng tất cả , em để cô biến thành một kẻ tiểu nhân, biến thành một kẻ xa thập ác bất xá!”
Nghe đến đó, Tư Đình Liệt dần dần chuyển từ khó tin thành thất vọng.
“Nhụy Thi, em biến thành như từ lúc nào?”
“Haha, biến thành cái dạng từ khi nào ư?”
Mạnh Nhụy Thi , như thể chỉ đang lặp lời Tư Đình Liệt, như đang tự vấn lòng .
Cô đột nhiên ngẩng đầu, gần như khản giọng: “Còn đều tại Mạnh Hân Chi cái con tiện nhân đó ư? tại cô trở về? Cô trở về liền đổi, sự tồn tại của cô chỉ ngừng nhắc nhở em, em là kẻ giả mạo, em là một con hề đích thực!”
“Chị Hai, tại chị nghĩ như ?”
Mạnh Nguyệt Kiều mở lời.
“Bố và em luôn về phía chị, nhưng tại chị thể làm như ?”
Cô đỏ hoe mắt: “Em và bố tin tưởng chị như , đối xử với chị như , chị thể là như thế?”
Không từ ngữ nào chọc giận Mạnh Nhụy Thi.
Cô vẻ mặt tổn thương của em gái, những cảm thấy , mà còn dâng lên một cảm giác sảng khoái kỳ lạ.
Một loại sảng khoái vì đùa giỡn tất cả trong lòng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngay-mai-troi-lai-sang/chuong-11.html.]
Mạnh Nhụy Thi gạt nước mắt mặt.
Ngay đó, cô cong môi: “Tôi vẫn luôn là như đấy, giống nhà họ Mạnh các , ai nấy đều ngốc nghếch, ai nấy đều lương thiện, trời sinh là một kẻ xa, như em hài lòng ?”
“Chưa từng ai chị nhà họ Mạnh!”. Mạnh Nguyệt Kiều lớn tiếng: “Ngay cả Mạnh Hân Chi… Mạnh Hân Chi trở về , chúng em vẫn xem chị là nhất, hơn nữa chị căn bản hề nghĩ đến việc cướp thứ gì của chị!”
“Tại chị thể như ?”
Mạnh Nguyệt Kiều ‘chị gái’ trắng bệch nhưng vẫn mềm mại, xinh mặt.
Đó là nhờ nhiều năm nay cả nhà họ Mạnh và nhà họ Tư đều nuôi dưỡng cô t.ử tế.
Mạnh Nguyệt Kiều chợt nhớ đầu tiên cô gặp Mạnh Hân Chi tại Mạnh trạch một tháng .
Gầy trơ xương, thoi thóp, dường như thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
Đó mới là chị gái ruột của cô, chị gái ruột họ liên thủ hại tù bảy năm, chịu đủ khổ cực!
Mạnh Nguyệt Kiều về phía Mạnh Nhụy Thi: “Sao con thể tham lam đến mức như chị? Trong khi chị sống sung sướng trong nhà họ Mạnh, Mạnh Hân Chi lang thang khắp nơi, nơi nương tựa. Chị nhận quá nhiều , chị trở về, chị còn hãm hại chị như …”
Cô khổ.
“Gia đình chúng đúng là quá ngu ngốc, vì chị mà bố cần con gái ruột, em gái cũng cần chị gái ruột của , chúng thật sự là… quá ngu ngốc!”
Nghe những lời , đáy lòng Tư Đình Liệt dâng lên nỗi đau đớn dày vò.
Giả như thời gian thể trở , giả như thể về bảy năm để ngăn chặn tất cả những chuyện xảy !
đời từ "giá như".
Mọi chuyện , những gì xảy , những tổn thương gây thể nào ngược .
“Bốp!”
Một tiếng tát vang dội.
Mạnh Nhụy Thi ôm khuôn mặt đánh, thể tin Bố Mạnh mặt.
Bố Mạnh mặt mày trầm xuống, ánh mắt thất vọng.
Thật , với muôn vàn cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cái tát vẫn còn là nhẹ.
“Bố…”
Bố Mạnh bình tĩnh Mạnh Nhụy Thi, giọng điệu lạnh lùng: “Con xứng gọi là bố nữa.”
Ông đỏ mắt: “Vừa nãy con tự ? Con nhà họ Mạnh, như , những gì chúng nợ Hân Chi, chúng sẽ trả, đương nhiên, những gì con nợ Hân Chi, con cũng trả!”
Âm cuối của từ cuối cùng nặng nề, thể hiện sự hỗn loạn và đau đớn tột cùng trong lòng Bố Mạnh.
Trong chốc lát đều sững sờ.
Mạnh Nguyệt Kiều là phản ứng đầu tiên, cô nhắm mắt , nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Chị là kẻ trộm, là tội nhân, sẽ bao giờ tha thứ cho chị!”
Nói , cô chút do dự rời khỏi căn nhà ngột ngạt .
Lúc bước khỏi cửa, cô còn loạng choạng suýt ngã.