“Mẹ, đến đây?”
Mẹ Cố cô vài giây, mắt đỏ hoe, một lời quỳ xuống mặt cô.
Cố Duy Nhất giật , vội vàng cúi theo, cố gắng đỡ Cố dậy.
“Mẹ! Mẹ đang làm gì ?!”
Cô thể tin Cố, ngờ bà làm chuyện .
Là cha , thể quỳ gối con cái ?
Mẹ Cố nước mắt chảy dài, lóc cầu xin: “Duy Nhất, cầu xin con, con hãy tha thứ cho cha con , ông , ngày hôm đó, ông chỉ chuyện con m.a.n.g t.h.a.i kích động, nhất thời hồ đồ mới làm chuyện đó, ông ở đồn cảnh sát vài ngày, thật sự đủ , con hãy tha thứ cho cha con, để ông mau ngoài .”
Cố Duy Nhất nắm chặt cánh tay Cố, từ từ siết chặt.
”
Cố Duy Nhất hít một thật sâu, mở lời thế nào.
Kể từ khi đưa cha Cố đồn cảnh sát, cô vẫn luôn tránh mặt Cố, chính là lo lắng xảy tình huống như bây giờ.
Tại , tại Cố cứ ép cô như ?
Chẳng lẽ bà còn , con gái bà đối xử như thế nào ngày hôm đó ?
Trước đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy Cố yếu đuối, nên cô vẫn luôn cố gắng thông cảm cho Cố.
Cho đến bây giờ, cô đột nhiên chút đổi suy nghĩ.
Cố Duy Nhất cúi đầu, cổ họng nghẹn ngào đau nhói.
Cô Cố làm chỗ ở của cô, Cố bây giờ như , cô quả thật đau lòng, nhưng cô thật sự thể tha thứ cho hành vi của cha Cố ngày hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngay-kham-thai-bach-nguyet-quang-cua-anh-ve-nuoc-co-duy-nhat-pho-canh-than/chuong-475-loi-cau-xin-cua-me-co.html.]
Thế là, Cố Duy Nhất hạ quyết tâm, trầm giọng : “Mẹ, đừng nữa, chuyện con quyết định sẽ đổi. Mẹ yên tâm, vẫn là của con, thể chuyển đến ở cùng con, con sẽ nuôi .”
Dừng một chút, cô lặp : “Còn chuyện của cha, đừng nữa.”
Mẹ Cố thể tin trợn tròn mắt, mặt đầy thất vọng, “Cố Duy
Nhất, tại con trở nên lạnh lùng như ? Hồi nhỏ, con rõ ràng ngoan ngoãn lời, đến hôm nay, con đối xử với cha thể lạnh nhạt vô tình như ?!”
Lúc , Cố Duy Nhất những lời mắng mỏ gay gắt của Cố, đầu óc ù .
Lạnh lùng? Lạnh nhạt vô tình?
Thì trong mắt Cố, cô Cố Duy Nhất là một như .
Không nghĩ đến tình , thể nhẫn tâm đưa cha đồn cảnh sát, quả thật là một con gái .
Cố Duy Nhất trong lòng vô cùng châm biếm, khó khăn thở dốc, qua một lúc lâu, cô mới kiên định : “Mẹ! Con thật sự hết lòng hết sức ! Những năm qua, con báo đáp cho và cha còn đủ ?
và cha đối xử với con như thế nào?”
Nói đến đây, Cố Duy Nhất khỏi tự giễu lạnh, “Mẹ, thật, đôi khi, con thậm chí còn chút nghi ngờ, con là con ruột của và cha, nên và cha mới thể chút gánh nặng tâm lý mà bỏ qua con, bóc lột con, coi con như một món đồ thể đổi lấy lợi ích ?”
Nghe , môi Cố run rẩy, trong mắt cũng lóe lên vẻ hoảng loạn.
Bà hoảng hốt Cố Duy Nhất, vô thức hỏi : “Con gì? Chẳng lẽ, con hết ?”
Mẹ Cố lẩm bẩm : “, con chắc chắn gì đó, nếu , con sẽ nhẫn tâm như … Con quả nhiên vẫn .”
Nghe những lời , Cố Duy Nhất ngây , cô mơ hồ khuôn mặt Cố.
“Mẹ, là ý gì?”
Suy nghĩ của Cố Duy Nhất nhanh chóng xoay chuyển, một ý nghĩ kỳ lạ dâng lên trong đầu cô.
“Chẳng lẽ, con thật sự là con ruột của và cha ? Con là huyết mạch của nhà họ Cố?”