Trong phòng, Cố Duy Nhất vốn chuẩn nghỉ ngơi.
Vừa xuống bao lâu, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một chuyện vô cùng quan trọng.
Quên lấy túi mua sắm về !
Lúc đó cô chỉ lo nhanh chóng rời xa Phó Cảnh Thần, nhớ đến túi mua sắm để ở một bên.
Cố Duy Nhất lập tức hoảng hốt dậy, vội vàng xuống giường mang giày.
Mấy bộ quần áo trong túi mua sắm quan trọng.
Quan trọng là, bên trong còn cuốn sách thai giáo mà Hướng Vân Thư tặng cô.
Nếu như , lúc ở xe, cô cũng cần căng thẳng trốn tránh Phó Cảnh Thần, tránh để thấy
đồ vật trong túi mua sắm .
Nếu Phó Cảnh Thần thấy cuốn sách thai giáo đó, chuyện sẽ tiêu đời!
Cố Duy Nhất lo lắng đến mức mặt cũng tái vài phần, vội vàng chạy khỏi phòng xuống lầu tìm.
Cô định tìm giúp việc hỏi, mắt thấy túi mua sắm ghế sofa ở phòng khách.
Cố Duy Nhất kịp nghĩ nhiều, vội vàng tới cầm lên lật xem.
Đồ bên trong vẫn còn nguyên, thiếu món nào, xem mở .
Chắc là giúp việc phát hiện nên mang .
Nghĩ đến đây, trái tim đang treo lơ lửng của Cố Duy Nhất cuối cùng cũng hạ xuống, cô may mắn thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô phát hiện sớm, vẫn Phó Cảnh Thần thấy.
Cố Duy Nhất cầm túi mua sắm lên lầu.
Không lâu , Lâm Lị Lị lặng lẽ bước từ một góc khuất.
Cô âm thầm về hướng Cố Duy Nhất lên lầu, ánh mắt độc địa đến đáng sợ, như một con rắn hổ mang ẩn nấp trong bóng tối.
Sáng sớm hôm .
Cố Duy Nhất đến nhà ăn dùng bữa, cùng bàn ăn còn Phó Cảnh Thần và Lâm Lị Lị.
Người giúp việc đúng lúc mang cà phê nóng lên cho cả ba .
Cố Duy Nhất định cầm ly cà phê lên, chợt nhớ đang mang thai, hiện tại thích hợp uống đồ uống cà phê.
Cô sang với giúp việc: “Làm phiền đổi cho một ly sữa , gần đây uống cà phê lắm.”
“Vâng ạ.”
Thấy , ánh mắt Lâm Lị Lị bên cạnh chợt đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngay-kham-thai-bach-nguyet-quang-cua-anh-ve-nuoc-co-duy-nhat-pho-canh-than-wqnh/chuong-69-kieng-ky-an-uong.html.]
Cô âm thầm nheo mắt , tạm thời nén cảm xúc, tiếp tục lặng lẽ quan sát phản ứng của Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất nhận lấy sữa từ giúp việc, uống từng ngụm nhỏ.
Phó Cảnh Thần từ lúc Cố Duy Nhất xuất hiện, ánh mắt thỉnh thoảng rơi cô.
Hôm qua, dặn thư ký Tống bệnh viện điều tra báo cáo khám sức khỏe của Cố Duy Nhất, lúc vẫn kết quả.
Anh suy nghĩ một chút, chủ động quan tâm hỏi: “Hôm nay cơ thể cảm thấy thế nào?”
Cố Duy Nhất một cái, nhẹ giọng trả lời: “Cũng .”
Vừa mới ngủ dậy lâu, cộng thêm việc mang thai, lúc cô vẫn khẩu vị.
Thấy Cố Duy Nhất chỉ ăn qua loa vài miếng bánh mì, Phó Cảnh Thần khẽ nhíu mày, kìm cầm d.a.o nĩa gắp một quả trứng ốp la đĩa cô.
“Ăn nhiều một chút, gần đây em trông gầy nhiều , như .”
Nghe , Cố Duy Nhất khỏi sững sờ, cô theo bản năng liếc Lâm Lị Lị.
Phó Cảnh Thần đang quan tâm cô ? Lại còn ngay mặt Lâm Lị Lị.
Chẳng lẽ sợ Lâm Lị Lị thấy sẽ vui ?
Lâm Lị Lị thấy , sắc mặt quả nhiên đổi.
Cô nhịn xuống hít hai sâu, nặn một nụ , như thể đang giúp Cố Duy Nhất giải thích hành vi của .
“Duy Nhất, em nên ăn nhiều một chút, kẻo ngoài thấy em gầy gò như , tưởng nhà họ Phó chúng ngược đãi em.”
Nghe lời , môi Phó Cảnh Thần khẽ động, cũng nhận nãy quá mức quan tâm Cố Duy Nhất.
Anh tiện thể bào chữa mặt Lâm Lị Lị: “Vài ngày nữa, chúng còn thăm bà nội, em mà để bà nội thấy bộ dạng , dễ ăn .”
Lời khiến ánh mắt Cố Duy Nhất dần tối .
Cô tự giễu trong lòng.
Thì , làm là để bà nội trách móc, thực sự quan tâm cô.
Cố Duy Nhất vốn khẩu vị, làm , lập tức càng ăn nổi nữa.
nghĩ đến đứa bé trong bụng, Cố Duy Nhất buộc ăn thêm một chút.
Dù cô ăn, nhưng đứa bé vẫn cần dinh dưỡng.
Bàn ăn cứ thế trở nên im lặng.
Đang ăn, Cố Duy Nhất đột nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng, cảm giác buồn nôn dữ dội dâng lên.
Cố Duy Nhất vội vàng bịt miệng, dậy chạy nhà vệ sinh.
“Ọe—” dày co thắt dữ dội khiến cô khó kiểm soát mà nôn khan.