Tôi há miệng nuốt lấy từng lời mà Tấn Phong . Anh ngầu đét. Giây phút , u mê thật sự. Anh thật tự tin.
Phải , từ khi tiếp quản công ty thì mới một công ty tên là MK. Lúc MK nhỏ bé lắm, cũng chẳng tiếng tăm gì.
Cứ thế, suốt mấy ngày liền, tiếp tục lấy phòng bệnh của Tấn Phong làm nhà. Tôi ăn ở đây, ngủ ở đây và làm việc ở đây.
Anh hướng dẫn làm bảng nghiên cứu hết sức tỉ mỉ và chỉn chu. Đôi lúc, còn gọi luôn cả cán bộ phụ trách mảng sản xuất và nhân viên chuyên nghiên cứu thị trường phân phối đến cho học hỏi.
Cuối tuần, chỉ chạy về nhà chút xíu chạy . Hôm nay, Ánh Tuyết cũng nghỉ làm nên cô nàng nấu vài món ngon và mang đến cho chúng .
Khi cắt móng tay, móng chân cho Tấn Phong xong thì cô nàng tay xách nách mang tiến .
Tôi công nhận một điều là Ánh Tuyết nấu ăn ngon, bài bản, giống như khi còn làm giúp việc cho nhà Hoàng Thiên.
Còn bây giờ xuề xòa hơn nhiều, cầu kỳ, nấu cho bữa ngoại trừ những lúc hai bạn thương mến tới nhà cùng dùng cơm.
- Thế nào, việc của xong ? – Ánh Tuyết nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Vẫn , đánh máy đến sưng cả tay đây. Cậu thao tác nhanh bằng mà. – Tôi bày bộ mặt tủi , đáp.
- Được , còn cả hơn một tuần nữa mà.
Một nét buồn, thương tâm thoảng qua đôi mắt Ánh Tuyết. Tôi ánh đó là cô dành cho như một sự cảm thông cùng chia sẻ.
Cô từng với rằng việc cố ở Phú Long để tìm cách trả đũa Hoàng Thiên chỉ là một cái cớ.
Cô bảo còn yêu nên rời xa, cố ôm lấy cây xương rồng cho tim chảy máu.
Có đúng ? Là như ? Tôi nữa. Tôi cảm giác như là một não.
Giống như là một nhiều giờ trời nắng to mà che ô, đội mũ hoa mắt, đơ, mất ý thức, rõ bản đang làm gì.
Chỉ thấy mắt là đang đàn ông đó ăn hiếp.
Chúng ăn trò chuyện về các vấn đề xoay quanh sản phẩm mà giao nhiệm vụ tìm hiểu.
Đều là trưởng thành cả, với đến mức tình bạn, tình yêu nên chúng thoải mái bàn tán, chẳng ngại ngùng, hổ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngay-anh-truong-thanh/chuong-150-doi-con-de-thuong-1.html.]
- Em gì hả Mỹ Trân?
Nghe Tấn Phong hỏi, liền chỉnh cơ miệng về trạng thái bình thường nhưng chẳng mấy giây thì tiếp tục tủm tỉm.
- À, em… em đang nghĩ nếu một khách hàng nào đó hỏi sản phẩm bên dùng thì trả lời thế nào?
- Đương nhiên sẽ trả lời là dùng .
Ánh Tuyết mới cho thức ăn miệng thì dùng tay bịt miệng vì suýt phun luôn ngoài.
Cô nàng nuốt vội vàng ngẩng đầu lên Tấn Phong. Gương mặt nhanh chóng hòa cùng một biểu cảm với .
- Anh dùng ? Em còn tưởng thủ như ngọc. – Giọng Ánh Tuyết mang theo chút thất vọng.
- Hai em nghĩ ? Có những mặt hàng khi chúng dùng thì chúng mới khen nó . – Tấn Phong cau mày, thuận tay gõ lên trán một cái.
Oan uổng quá, tuy cũng hỏi như nhưng kịp phun tiếng nào mà.
Tất cả là Ánh Tuyết nhưng chịu phạt là . Tuy mạnh tay nhưng ấm ức lắm.
- Lỡ hỏi như Ánh Tuyết hỏi thì ? – Tôi cố nhấn mạnh cho nhận là Ánh Tuyết, .
- Vậy thì em chỉ cần là em dùng nhưng đó là nhận xét từ đông khách hàng. – Anh mỉm , dịu dàng đáp.
Chẳng hẹn mà cả và Ánh Tuyết đều vỗ tay tán thưởng cho câu trả lời .
Tấn Phong luôn bản lĩnh như . Đối đáp . Chẳng ai thể làm khó .
So với tình yêu nồng nàn, mãnh liệt nhưng dễ mất , giữa và giữ mãi tình cảm gọi tên .
Anh quan tâm , lo lắng cho và ngược thì cũng . Sẽ hơn nếu chúng cứ như bây giờ. Mãi mãi đánh mất, mãi mãi thù hận.
Tôi từng thích , nín thở mỗi khi thấy , tim đập rộn ràng loạn nhịp khi ai đó về .
Và lúc mở cửa trái tim cho Hoàng Thiên bước , tình cảm ngày xưa còn nữa, đó là một tình cảm khác.
Tôi mong Tấn Phong cũng sẽ như , sẽ một ngày, yêu một cô gái khác và sẽ xem như một bạn, một cô em gái khác họ.