Nàng dâu bá đạo - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-09-23 08:04:46
Lượt xem: 618

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi , dù cũng hơn im re như câm.

Chưa đầy nửa tháng, dì Hai dẫn chồng và con gái đến nhà.

Nói là "đến xin ", nhưng tay mang gì, cửa phịch xuống ghế sofa, mắt cứ liếc đĩa trái cây bàn.

Con gái bà bên cạnh, rụt rè Văn Tuấn, khiến thấy ghê tởm.

Dì Hai hắng giọng: "Kiều Kiều , là dì Hai đúng, cháu đừng để bụng nhé."

Chưa đợi , bà đổi giọng: "Mà thì cũng , cháu là con gái con lứa mặc thế làm gì? Một bộ quần áo bằng mấy tháng lương của , Văn Tuấn áp lực bao nhiêu? Mau bộ đồ cũ , đưa tiền tiết kiệm cho dì một ít, để dì mua cho con gái dì bộ mới."

Tôi còn mở miệng, Văn Tuấn vội lắc đầu: "Kiều Kiều cho phép."

Văn Hiểu bên cạnh lí nhí hô: "Chị dâu đúng!"

Tôi: Tôi còn gì mà...

Dì Hai mặt sầm xuống: "Tôi chuyện với Kiều Kiều, mấy chen làm gì?"

trừng mắt : "Nghe thấy ? Mau quần áo! Con gái con lứa tiết kiệm, nếu đàn ông sẽ cô phá hết gia sản đấy!"

Tôi dựa ghế sofa, thong thả bóc quýt: "Tôi tiêu tiền nhà , phá gia sản nhà ai chứ? Còn bà, tay đến nhà xin , mà còn dám quản mặc gì ?"

Chồng của dì Hai hừ một tiếng: "Đều là một nhà, mấy lời làm gì? Kiều Kiều , cháu xem dì Hai bận rộn cả nửa đời , cũng nên hưởng phúc . Hôm nay cháu bếp nấu cơm , chúng đây đợi cháu phục vụ, cũng để cháu học cách làm dâu."

" !" Dì Hai vỗ đùi, "Tôi bận rộn cả nửa đời , cháu còn trẻ, thì nên bếp đợi để phục vụ chúng !"

Văn Tuấn siết chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng, nhưng chỉ dám : "Cái việc chúng giúp ."

Bố Văn Tuấn cũng gật đầu theo: "Kiều Kiều cho phép."

Dì Hai họ chọc tức đến bật : "Sao? Bây giờ học cách tụm bắt nạt khác ? Văn Tuấn tao cho mày , cơm hôm nay nó làm cũng làm! Nếu tao sẽ vạ ở đây hết!"

định phịch xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nang-dau-ba-dao/chuong-4.html.]

Tôi quăng vỏ quýt lên bàn, dậy.

"Phục vụ bà? Bà cũng xứng ?"

Tôi đến bên bàn, chiếc bàn gỗ lim. Chiếc bàn vẫn là do bố Văn Tuấn đặc biệt mua cho , rằng thích gian rộng rãi khi ăn cơm.

Dì Hai vẫn đang ăn vạ: "Sao xứng? Tôi là bề ! Cô phục vụ !"

Tôi thèm để ý đến bà , bếp, xách con d.a.o chặt xương .

Lưỡi d.a.o lóe lên ánh sáng lạnh, dọa cả nhà dì Hai lập tức im bặt.

Cả nhà Văn Tuấn cũng sợ hãi, Văn Tuấn định kéo : "Kiều Kiều em làm gì ?"

Tôi thèm để ý đến , đến cạnh bàn, nhắm giữa bàn, giơ d.a.o lên và bổ xuống!

"Rầm!" một tiếng động lớn, chiếc bàn gỗ lim bổ một vết nứt lớn, mùn cưa văng tung tóe khắp sàn.

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc, đến mức một cây kim rơi xuống cũng thể thấy.

Cả nhà dì Hai sợ đến tái mét mặt, con gái bà chân mềm nhũn suýt quỳ xuống.

Tôi cắm con d.a.o xuống bàn, cán d.a.o vẫn còn rung lên.

"Muốn phục vụ bà ?" Tôi chằm chằm dì Hai, giọng lạnh lẽo. "Chỉ bằng bà thôi ? Cũng tự tiểu soi xem là cái thá gì! Hôm nay cái bàn là ví dụ đấy, mà còn dám giở trò mặt , thứ c.h.é.m sẽ là cái bàn nữa !"

Dì Hai môi run lập cập, lời nào.

Chồng của dì Hai kéo bà chạy về phía cửa: "Chúng thôi! Nhà điên !"

Cả nhà họ bò lăn bò càng chạy , cửa cũng thèm đóng.

Tôi đầu cả nhà Văn Tuấn, họ vẫn còn ngây đó, mắt trợn tròn xoe.

trong mắt họ sợ hãi, ngược còn sáng lấp lánh, đầy vẻ sùng bái.

Loading...